Pair of Vintage Old School Fru
9xGiaiTri.Mobie.In
Thế Giới Giải Trí Di Động Miễn Phí
HOMESMS KUTEWAP TRUYỆN
Cài đặt Opera Mini 7.0 để truy cập wap nhanh và Tiết Kiệm kb nhé!
Tải Game Avatar Online 210 - Thế Giới Diệu Kỳ Trong Mơ
Chiến Thần Mobile Online - Phiên Bản Thần Vương Phục Sinh
Mobi Army 220 - Gunny Mobile Bắn Súng Đình Đám Nhất 2013
Tải Game Ninja School - Trường Học Ninja Online
Khí Phách Anh Hùng 145 - Game Mobile Thể Hiện Hào Khí Dân Tộc
Tải Iwin Online Phiên Bản HD Mới Nhất. Game Đánh Bài Cực Đỉnh
Trang Chủ » Đọc Truyện » Teen Story
↓↓ [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh

ờng đăm chiêu. Nghe tiếng chân của tôi, hắn quay lại. Tôi thấy đôi mắt xanh của hắn đỏ hoe. Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu và hắn bất ngờ vọt lại chỗ tôi, đưa hai bàn tay ti lớn siết mạnh cổ tôi, khiến tôi không thở được chỉ ặc ặc được mấy tiếng trong họng.

Hắn thét lên:

- đó là tại cô. Tại sao cô ở đây? Tại sao cô làm gì cũng giống cô ấy? Tôi ghét cô… tôi ghet cô… vì… cô đa làm tôi nhớ đến cô ấy. Tôi không thể nhịn được khi thấy cô quanh quẩn bên ông ta. Ngày xưa cô ta cũng vậy. Các người là đồ ngốc. Ông ta chỉ giỏi làm tổn thương người khác mà thôi.

Rôi hắn buông tôi ra. Tôi vịn lan can thở dốc. Còn hắn khuỵu xuống và gục đầu vào tường khóc òa như một đứa trẻ:

-( tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi… Tôi không ghét cô. Tôi không ghét ông ấy. Tôi ước là tôi có thể. Nhưng tôi không thể quên ngày cô ấy mất. Nó đánh ngã tôi.)

Nhìn cái bộ dạng khở sở cùng đôi mắt giàn giụa nước của hắn, lòng căm ghét của tôi bỗng bay biến đâu mất. Tôi lai thấy lòng mình nao nao tội nghiệp hắn. Thương hại thì cũng không phải nhưng tôi thấy đồng cảm với hắn. Tôi có thể chưa biết cách mất đi người yêu quý của mình là như thế nào nhwng tôi hiểu Andrew phải cảm nhận nỗi trống vắng không thể lấp đầy khi không còn chị bên mình. Tôi hiểu cảm giác cô đơn ra sao khi chỉ có một mình. Buồn lắm thay.

Tôi ngồi thụp xuống bên hắn, đưa tay vỗ vỗ, xoa xoa tấm lưng rộng của hắn và đưa chiếc khăn giấy:

- nín đi, bé bự. Đừng khóc. Tôi hiểu cảm giác anh thế nào. Tôi biết khi mất đi cái gì đó hay người nào đó thân thiết, càm giác rất đau và buồn).

Andrew gấp chiếc khăn mà tôi đưa cho làm tư rồi gật đầu nhè nhẹ và chớp đôi mắt hãy còn mọng nước ra chiều cảm ơn tôi. Trong khi đó tôi tiếp tục an ủi hắn:

- (Như tôi ấy. Tôi cũng từng có một chú cún con. Tên là Totti. Tôi yêu nó rất nhiều. Nhưng một ngày nọ nó bị bệnh và mất. Tôi phải mất một thời gian mới lấy lại thăng bằng. Và từ đó trở đi tôi không thể yêu thêm một con chó nào nữa. Chúng ta có cùng một cảm giác nhỉ?)

Andrew đang sụt sịt bỗng nhiên nhìn tôi một cách rất lạ, hắn cứ làm như mới gặp tôi lần đầu vậy. Tôi cũng nhìn hắn ngạc nhiên không kém và hỏi:

- chuyện gì vậy? Tôi đã nói gì sai sao?

Andrew nhếch mép lườm tôi:

- hay nhỉ. Cô an ủi kiểu gì vậy? Người chết chứ có phải chó chết đâu. Nỗi đau của tôi đâu giống cô. Sao cô có thể so sanh kiểu như vậy?

- (Không hiểu sai ý tôi rồi. Ý tôi là điểm giống nhau là nỗi đau của chúng ta giống nhau. Đều là mất mát cả.) – tôi bối rối giải thích cho hắn vì không muốn hắn hiểu lầm.

- ( Không giống nhau một tí nào cả. Chị tôi chết nghiêm trọng hơn con chó ngu ngốc của cô!) – Andrew kêu lên một cách bất mãn.

Chậc…! cái tên đầu đất… đã giải thích thế rồi mà còn không hiểu. Chết thế nào mà chả giống nhau. Miễn chết là thấy đau khổ, mất mát rồi. Lại còn so sanhbs chết nào nghiêm trọng hơn nữa thì đúng pó tay.

20.2

Tôi bèn đứng phắt dậy, cáu bẩn:

- ( Tôi bó tay. Tôi đã giải thích nãy giờ mà anh không hiểu. Từ rày về sau anh có thế này thì tôi cũng chả quan tâm. Dùng não mà suy nghĩ những gì tôi nói nãy giờ. Giờ tôi đi đây. Tạm biệt.)

Andrew bặm môi lại vì câu nói của tôi, hắn cũng đứng phắt lên đưa hai tay bóp cổ tôi lần nữa và lắc mạnh:

- ( Cô nói gì về việc dùng não hả? Tôi đau có phải là thằng ngu.)

Tôi cũng giằng co lại với hắn:

- ( Tôi nói ráo cả nước miếng rồi còn gì? Anh không phải là thằng ngu, mà là đồ cứng đầu.)

Nghe tôi nói thế mắt của hắn long lên, hắn cố tình siết chặt cổ tôi và lắc mạnh hơn nữa:

- ( Gì hả, nói lại coi? Toi giết cô bây giờ.)

Tôi thì cố đẩy hắn ra khỏi người mình, vừa đẩy vừa la:

- ( Sao anh dám làm thế hả? Tôi đã có lòng an ủi anh cơ mà. Đầu đất.)

Hắn hừ mũi đưa đôi mắt xanh hình viên đạn kê sát mặt tôi, mặt hắn cau lại:

- ( Cô an ủi hay chọc giận tôi? Tôi thà buồn một mình còn hơn nghe cô an ui.)

Andrew và tôi cứ thế giằng co nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Kẻ mắng qua người nói lại ỏm tỏi cả một hành lang. Đến lúc cả hai mệt nhừ tử thì chúng tôi bỏ nhau ra. Hắn và tôi đều dựa vào tường thở dốc. Nhìn bộ dạng rũ rượi của tôi, andrew nhìn tôi bật cười rồi hắn mếu rôi lại cười.

Cái gã này, tâm trạng phức tạp nhỉ. Hết khóc rồi cười, cười rồi lại mếu. Hắn bị hâm thì phải? Andrew lại gượng cười lần nữa và đưa tay gạt nước mắt nói rành rọt:

- ( Cô thật sự giống cô ấy lắm. Nhấ là cách cô an ủi tôi. Thiệt tình lắm. Cô ấy ngày xưa cũng nói tôi như thế. Cám ơn. Tôi đỡ hơn rồi. Tôi có thể thấy cô ấy trong cô. Cảm ơn lần nữa.)

Nhìn đôi mắt xanh lấp lánh và nụ cười hiện ra trên môi hắn, tôi cũng thấy vui. Tôi đưa tay bắt tay hắn nhẹ nhàng:

- Không có chi. Bạn bè mà.

Andrew nắm chặt tay tôi bóp mạnh thân thiện và hắn bất ngờ kéo tôi hôn lên má rất nồng hậu. Tôi nhìn hắn với cái miệng há hốc. Andrew xoa đầu tôi nhẹ nhàng, cười bảo:

- ( Cái hôn cho một người bạn. Cám ơn vì đã không ghét tôi sau những gì tôi làm với cô. Tôi quý cô. Lần này là thật đấy. Tôi có viêc phải đi. Tạm biệt cô nhé.) – Andrew nháy mắt vỗ vai tôi rồi quay lưng bỏ đi.

Sau khi hắn đi rồi, tôi bất giác mỉm cười một mình và đưa tay lên xoa má lẩm bẩm: – Điên thiệt á. Nhưng hắn cũng dễ mến đấy. Đôi khi hơi điên tí.

Khi tôi vừa quay lại , Sinh đã đứng ngay sau lưng tôi trên bậc tam cấp. Tôi bất ngờ bối rối không biết nói gì chỉ lắp bắp:

- Ơ…. thầy…..

Sinh nhìn tôi với đôi mắt ráo hoảnh, bị tổn thương trong phut chốc rồi anh cười. Nụ cười đau đớn, lạnh lẽo. Anh lướt qua tôi một cách nhẹ nhàng và lạnh lùng. Anh nhanh chóng đi theo những bậc thâng tối rồi biến mất. Còn mình tôi đứng như trời chồng nhìn theo mà nge lòng đau nhói. Tôi đã làm việc không nên làm… Chuông vang lên. Tôi điếng người. Thế là một buổi học hôm nay lại vắng bóng anh…. Tối hôm đó, tôi cố gọi cho Sinh để giải thích cho anh nge chuyện với Andrew là không có gì cả. Nhưng đáp lại t
Trang: <<1 ... 3839404142 ... 48>>
Chia sẽ bài viết này lên Facebook Twitter Google+
↓↓ Cùng Chuyên Mục
 [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh
- 2013-07-22 / 08:07:45
 [Truyện Teen Cực Hay] Ngốc à !!! Anh đâu có khóc
- 2013-07-22 / 08:02:45
 [Truyện Teen]Vợ ơii ! Học bài
- 2013-06-30 / 08:34:43
 [Truyện Teen] Con Nhóc Bướng Bỉnh
- 2013-06-22 / 08:15:25
 Ôsin Xinh Gái và Công Tử Đẹp Trai
- 2013-06-08 / 01:54:19
1234»
Bài Viết Ngẫu Nhiên