thêm lần nữa, họ hứa rằng, nếu cứu được con gái, thì họ sẽ đồng ý cho Jessica kết hôn với một trong hai người anh trai của tớ.
Appa và umma tớ lại rất thích Sica, nhưng họ lại không muốn ép buộc, chỉ nghĩ rằng cứu Jessica là điều hiển nhiên nên làm vì thực sự họ xem Sica như con gái.
Nhưng thái độ cương quyết của ông bà Jung đã thuyết phục được cha mẹ tớ. Appa tớ đã ra lệnh cho tất cả hạ cấp dưới quyền tìm kiếm quanh các khu vực biển đó. Mười ngày sau thì Sica được tìm thấy ở một làng chài ven biển.
Hai tên đầu sỏ và 50 triệu đã trôi ra biển. Và thêm vài ngày sau, người ta tìm thấy xác bọn chúng ở quần đảo gần Đại Tây Dương, nhưng 50 triệu thì vĩnh viễn không thu hồi lại được.
Jung gia càng thêm cảm kích gia đình tớ khi đã không nhắc đến món nợ và lời hứa kia. Họ quyết định ép Jessica phải lấy Huyn Joong anh trai tớ.
Sau vụ thoát chết may mắn đến khó tin đó, Sica luôn nghĩ rằng appa và umma cậu ấy cố tình không muốn bỏ 50 triệu ra cứu mạng con gái, lại thêm chuyện ép kết hôn. Cậu ấy đâm ra thích ăn chơi, sau khi tốt nghiệp trường thiết kế loại ưu, Sica quyết không về tiếp quản công ty mà chỉ đến bar/ club suốt, có những mối quan hệ lăng nhăng, nhưng điều tớ ngạc nhiên nhất là cậu ấy chưa bao giờ mất kiểm soát bản thân cả.
Tớ hiểu, tất cả là vì cậu ấy muốn được quan tâm hơn nhưng ông bà Jung lại nghĩ cậu ấy thích ăn chơi sa đọa. Mỗi lần gặp mặt lại quở trách, Sica chán nản cuộc sống hiện tại nên thường đến những nơi đông người nhằm tìm kiếm sự yêu thương ,tìm lại cảm giác yêu và được yêu vốn đã mất từ lâu...
------Kết thúc hồi tưởng------
Tae hớp lấy hớp để nguồn không khí bị mất do phải nói quá nhiều, còn Miss Kwon thì vẫn im lặng suy nghĩ về câu chuyện vừa nghe kể.
"Cô nhóc này .. thật sự đáng thương, cũng giống như mình, không được sự bảo bọc che chở của ba mẹ. Nhưng mình may mắn hơn vì có thân phận đặc biệt, không phải trải qua số phận bị xem là món hàng như thế...
Nhưng... mình lại không có tình yêu... Yêu là một thứ xa xỉ với mình.. "
- Thôi cậu lên lớp đi. Tiết sau cậu có giờ ở S1 đúng không? Đi mau đi, chậm chân là chút nữa cái lớp thành cái chợ luôn đấy. -Miss Kwon ngẩn đầu nhìn Tae dịu dàng
-Ưhm.. vậy tớ đi nha..
*****
-Tae Tae có yêu Fany không?
Trên cánh đồng đầy hoa ngát hương, ẻm dựa vào lòng Tae Yeon thổn thức.
-Có. Tae yêu Nấm nhất trên đời, yêu Fany hơn cả mạng sống của Tae, yêu như gió yêu mây, cây yêu đất, như tất yêu giày, như chày yêu cối, như ...
-Thôi Fany tin rồi mà! -Ẻm dùng tay chặn môi Tae, khúc khích cười nhìn cái mặt baby đó hùng hổ, huơ huơ tay loạn xạ thuyết minh cho tình yêu của mình.
-Tae hứa là dù có bị gai đình Fany ngăn cản, cấm đoán đến mức nào đi nữa thì tae vẫn mãi bên Fany chứ?
-Uhm. Dù cho gió giật sóng thần, mưa giông lũ lụt, hạn hán tuyết rơi, chim "bơi" mỏi cánh , cá lội mỏi vây, cây nghiêng núi lở, biển cạn đá mòn Tae vẫn mãi bên Fany. Dù cho phải trèo đèo lội suối, chân lấm tay bùn, khố rách áo ôm (eo!), ăn xin ăn "cớp" (zữ zội hen!!!) thì Tae vẫn nguyện cùng Fany vượt qua tất cả. Sống cùng sống, chết cùng chết, Tae sẽ là Tae-me-o của Fany-et, luôn bảo vệ và yêu thương Fany- et suốt đời.
Sau một tràng ăn nói dông dài văn vẻ hoa lá hẹ, Tae Yeon cũng kết thúc với câu làm ẻm mãn nguyện nhất.
Ẻm chồm tới cướp lấy đôi môi đỏ hồng mời gọi kia, nụ hôn sâu hơn, Tae Yeon đẩy nhẹ ẻm ngã ra sau rồi trường lên người ẻm. Lúc này đây, Fany cảm giác như tất cả giác quan đều được đánh thức
Ẻm nếm được vị ngọt ngào trên đôi môi bằng vị giác, tai nghe tiếng chim hót, mắt thấy một cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, mũi ngửi được hương thơm đồng nội, đầu ngón tay run rẩy cảm nhận được làn da trần mát lạnh đang nằm phía trên.
Cứ thế, ẻm cứ bay bổng, bay bổng lên không trung rồi rớt cái "oạch" xuống đất vì một giọng nói quá xá quen thuộc vang vọng bên tai.
-Tiffany, em có nghe tôi hỏi gì không? Sao cứ ngồi chống cằm mơ mộng rồi còn chu miệng ra làm gì thế? - Tae Yeon nheo cặp mắt khó hiểu nhìn ẻm
Ẻm ngượng ngịu đỏ bừng mặt trong tràng cười không dứt của đám bạn học. Quê độ vì nãy giờ ẻm chỉ đang mơ, thực sự Tae Yeon chưa hề nói yêu ẻm.
Trút mọi bực tức vào cậu nhóc kế bên, ẻm cố ý dẫm mạnh vào chân ông nhóc khiến cậu nhỏ kia chỉ biết cắn chặt môi mà thương cho cái chân tội nghiệp.
-E hèm! Em trả lời câu hỏi của tôi đi -Tae nhíu mày khó chịu.
-Hỏi...hỏi... gì cơ? -Ẻm ngơ ngác
-Haizz... cậu chuyện nào có liên quan đến đêm Noel, que diêm, Hans Christian Andersen?
Ẻm đứng như trời trồng, không hiểu những gì vị giáo viên kia muốn hỏi. Mà có hiểu thì ẻm cũng chắc gì đã biết trả lời, nếu hỏi những tụ điểm đua xe quậy phá ở Los Angeles thì họa may, chứ văn học thì ẻm xin thua.
-------
.... 5 phút trôi qua... Ẻm vẫn phát huy khả năng chịu đựng rất tốt
PVG thở dài than thầm nhìn ẻm, Jessica ngồi ngay phía trước biết không thể nào trông chờ một từ nào phát ra từ miệng ẻm khi ẻm đã bắt đầu trổ tài "ngơ"
-Cô bé bán diêm -Sica thì thầm.
-Gì cơ? -Ẻm cúi đầu sát về phía trước.
-Cô bé bán diêm
Sica tựa người ra sau ghế, đầu hơi quay ra sau thì thầm cho cây Nấm ngơ đang đứng bơ vơ như cục lơ ở sau lưng.
-Gì...cái gì? -Ẻm vẫn chưa nghe.
-CÔ _ BÉ _ BÁN_ DIÊM
Công chúa kiên nhẫn gằng từng chữ một, máu nóng dâng trào.
Lúc này, ẻm mới vỡ lẽ, nở một nụ cười kiêu hãnh, ẻm hếch mặt nhìn cô giáo quốc văn đang nhíu mày chờ đợi kia mà tỉnh bơ phán
-Cô bé bán chim.
....RẦM...
Chiếc ghế của Sica đổ sang một bên kéo theo cả khổ chủ yên vị dưới đất với tư thế không mấy gì đẹp mắt.
Bạn đầu vàng lồm cồm bò dậy trong tràng cười như muốn nổ tung phòng học của cả lớp, vừa quê, vừa tức giận quát vào cái bản mặt ngu ngơ - ngơ ngơ ngáo ngáo đến phát tội của ẻm.
-Đồ ngơ! Tớ nói là "cô bé bán diêm"
Đám nhóc càng cười to hơn, còn vị quản sinh đáng kính thì đã tạc tượng ngay từ lúc cái từ "..." phát ra...
Cô shoch vì cái kiến thức cạn hẹp của ẻm thì ít mà shock vì cái tai đễnh đãng thì nhiều.
Rõ ràng không chỉ cô mà cả lớp đều nghe thấy rõ tiếng thì thầm nhắc bài của Jessica là "bán diêm" mà không hiểu sao