tinh nghịch, 2 đứa khá xinh, theo tôi đánh giá là vậy…
- Chào 3 bạn… nhỏ tóc ngắn lên tiếng, bên A2 sang hả…
- Uk, cái Nhung đáp lại…
- Còn tớ thì ở A4.. một thằng con trai với làn da ngăm ngăm đen, trông khá khỏe khoắn đây… đặc biệt là đôi mắt, có cái gì đó đầy cứng cỏi.
- Mình cũng ở A2.. tôi đáp
- Tớ ngồi được chứ.. nhỏ tóc ngắn đi tới bên cạnh tôi và ngồi xuống..
- Uk, bàn ghế lớp cậu mà…..
- Đùa thôi, hì hì, tớ ngồi với bạn tớ.. nói xong, con nhỏ rủ bạn nó ngồi xuống cái bàn 2, trên tôi một bậc.
Tiết học sau đó khá hay, vì là một tiết học bổ trợ, thế nên, có gì khó hiểu, chúng tôi nêu ra vấn đề, và trực tiếp được thầy giáo giảng cho, cũng như các bạn trong lớp đều đưa ra ý kiến của riêng mình, xây dựng cho một vấn đề mà cùng quan tâm… vì thế, buổi học khá thú vị, và không gò bó như bài học ở lớp, không bị ép buộc vào các bài giảng, mà chúng tôi có thể tự do khám phá những cách giải mới, cách làm mới… và thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi đã tạo mọi điều kiện cho chúng tôi suy nghĩ.. chứ không phải đưa bài ra và cứ thế giải một lượt, còn chúng tôi ngồi dưới chỉ biết chép bài…
Chap 5: Đại hội chi đoàn
Sau khi kết thúc những buổi học căng thẳng, tôi trở về nhà khi đèn đường đã bật, gió lạnh. Đứng ở cổng trường, mà không thấy bố tôi tới đón, rút điện thoại ra gọi, thì không thấy ai nhấc máy trả lời, tôi thấy tâm trạng mình hơi bất an, cho dù bố tôi có bận như thế nào, thì cũng trả lời tôi chứ nhỉ….
- Về thôi, cậu không đi xe đi học à…
- Uk, lúc sáng bố tớ đưa đi học mà…
- Vậy nhà cậu ở đâu, cậu có thể về cùng tớ…
- Thôi, làm phiền cậu, tớ cũng gọi điện rồi, bố tớ sắp tới đón…
- UK, vậy tớ về trước nhé
- UK..
Hình bóng của nhỏ bạn học cùng lớp bồi dưỡng toán lớp tôi hòa vào dòng người và xe cộ tấp nập.. Cô bé này có cái tên khá kêu… Dương Thùy Vân, học sinh giỏi của lớp A1, theo như lời giới thiệu của thầy giáo tôi thì là một học sinh giỏi về toàn diện….
Nói chung là ai vào đội tuyển thì đều có cái đặc biệt của nó, tôi tự nhủ, buổi học hôm nay khá hay, nhưng giờ thì, chả có xe mà về, có lẽ, tôi đi taxi về vậy…
Về tới nhà, căn nhà tối quá, sao không thấy đèn đóm gì cả vậy, tôi tự nhủ, cổng cũng không hề khóa, tôi đẩy cửa bước vào, ô tô trong nhà đây, sao không ai đi đón mình nhỉ…..
“Hay là …… ” tôi nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi chạy nhanh vào nhà, mọi lần tôi về, con kiki phải ra đón ngay chứ, giờ vẫn chưa thấy nó đâu là sao… càng nghĩ, tôi càng thấy nóng ruột, chạy vào nhà mà sao thấy nó xa quá vậy…. chả cởi giày, tôi lao ngay vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi “ bố ơi, bố ” hi vọng rằng giọng nói trầm ấm của bố sẽ vang lên, chí ít cũng giúp tôi yên tâm hơn trong lúc này…
“ ket…… kẹt” tiếng cửa ra vào được tôi đẩy ra, phòng tối um, không bật đèn, bất thường quá….
Tôi đi tới bên cái công tắc điện, bật đèn lên, ánh đèn trắng nháy nháy, tỏa sáng cả căn phòng…..
- Happy birthday to you… chúc mừng sinh nhật con.
Tôi thấy có bố, bác Khang, bác Mẫn, thằng Quân ( con của hai bác, hay sang nhà tôi lắm, tôi coi nó như em.. ) cả con kiki nữa.. cả nhà đang quây quần bên cái bánh gato đầy nến….
Tôi đứng lặng người, không nói gì, cảm xúc của tôi lúc này ư, đó là thứ cảm giác hạnh phúc, môi trường mới, sống khép kín, tôi không hề có bạn, có chăng chỉ là những mối quan hệ bạn bè bình thường, thế nên, không đứa nào ở lớp biết được ngày sinh nhật của tôi cả. Ngày mai mới là sinh nhật tôi, vậy mà, bố và mọi người tổ chức luôn trong tối nay….
- Mọi người làm con cảm động quá…
- Anh Đức, thổi nến đi.. tiếng thằng Quân …
- Uk, thổi nhanh không cháy hết bánh, cu Quân nhỉ …
Thế là tôi cúi xuống, nhìn cái bánh gato có chữ.. “ chúc mừng sinh nhật ” to tướng, với cái mặt cười.. có lẽ là do cu Quân vẽ đây, tôi thấy hạnh phúc thật, ghé miệng thổi nến đánh phù, tôi thầm ước, gia đình tôi, sẽ mãi hạnh phúc, mãi như thế này, và tôi cũng ước, một lần được nhìn thấy mẹ, được gặp mẹ….
- Ăn bánh thôi …..
- Để ăn cơm đã chứ…. Đức vào rửa tay đi rồi ăn cơm cháu…
- Vâng.
Tôi cất cặp sách, đi vào nhà, tắm cái cho mát rồi ngồi vào bàn ăn, công nhận hôm nay sinh nhật mình, thế nên là nhiều thứ thật, tôi ăn no căng cả bụng…. thật là sảng khoái…
Đó, là buổi tối mà tôi vui nhất…… tôi cũng biết, ngày mai bố lại đi công tác Hồ Chí Minh nửa tháng, vì thế, mới có buổi sinh nhật sớm này… bố tôi lại đi.
Sáng nay đi học sớm, không khí của buổi sáng sớm, rét thì có rét thật, nhưng mà, cũng có cái thú vị của nó nhé, trời đầy sương mù, mọi người ra đường đều quấn khăn kín mít, cái lạnh Hà Nội là như vậy, lạnh thấu vào tận trong những lớp quần áo dày…
Tôi tới lớp, có cơ số đứa tới rồi, chúng nó đang ngồi bàn tán về bài học, cũng như là bộ phim hôm qua mới xem. Bên cạnh đó, lũ con trai đang sôi nổi, chờ tiết 2, thằng Thắng đi bốc thăm chia bảng đá bóng cho lớp…
Tôi tới gần cái bàn học của mình, nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống ghế, chỗ tôi ngồi bên cạnh cửa số, chỗ ngồi lí tưởng, để có thể quan sát tốt nhất những thứ gọi là tinh thần của một ngày làm việc mới… ngồi ngắm ngày mới bắt đầu, cũng có cái gọi là thú vị của nó, nhẹ nhàng của bầu trời, pha chút ồn ào, náo nhiệt của phố phường cựa mình thức giấc sau đêm dài say ngủ…
Thằng bạn lắm mồm của tôi đã tới, nó đến, ngồi phịch xuống ghế, phá tan đi cái sự yên tĩnh của tôi…
- Làm gì mà suy tư thế bác học
- Ờ, đang ngắm cảnh.. tôi đáp… thằng này không sửa được cái tính ăn nói bỗ bã của nó…
- Ô ô.. tiếng nó hét.. có hộp quà, có hộp quà trong ngăn bàn..
Thế rồi nó lôi hộp quà ra, nhìn với cái vẻ mặt thích thú…. Nó giật cái tấm thiệp bé bé trên hộp quà, đứng lên, rõng rạc đọc:
- Chúc Đức sinh nhật vui vẻ, them tuổi mới, học hành tốt hơn, và đừng có lúc nào cũng lầm