lì như thế nhé, hòa đồng với lớp đi. Tớ hi vọng, món quà nhỏ của tớ sẽ giúp Đức giữ ấm trong mùa đông lạnh giá…. Hú hú, bác học có đứa thầm yêu trộm nhớ….
Tôi ngây người, làm sao mà có người biết được sinh nhật tôi cơ chứ, tôi có nói với ai đâu. Trong khi tôi đang phân vân, không rõ ai tặng, thì thằng lắm mồm đã định bóc gói quà của tôi…
- Tuấn, trả bác học đi, mày làm thế là đéo đúng rồi…
- Kệ tao, tao thích thế.. thằng Tuấn vẫn cố gắng…
- Trả nó đi thằng kia.. giọng thằng Thắng quát…
Tôi nhìn về phí bọn con trai, không khí lớp căng thẳng, thằng Tuấn mặt đỏ dần dần, nó đưa lại gói quà cho tôi…
Tôi cầm lấy nó, cầm cả cái thiệp chúc mừng, chữ con gái, nhìn đẹp thế này cơ mà, tôi tự nhủ… bên cạnh, thằng Tuấn lầm lì không nói..
- Bác học sinh nhật mà không tổ chức gì à…
- Tớ cũng không định tổ chức gì…
- Bạn bè trong lớp, tôi nói thật, có vẻ hơi khó nghe, nhưng ông nên vì tập thể chút đi, lớp chỉ có 11 thằng con trai, mà lúc nào ông cũng như kiểu tách tách ra như thế, khó chịu lắm..
- Ừ, đúng đấy, có khi hôm nay làm bữa sinh nhật đi bác học, an hem mình gắn kết tình cảm luôn…
Tôi không biết nói sao nữa, sự thực thì, chả hiểu sao, mà tôi không thể hòa nhập được, chả có lí do gì cả, chỉ là tôi không thích thôi, cảm giác nó cứ xa lạ như thế nào ấy, rất khó tả..
- Để buổi khác nhé, hôm nay tôi bận.. tôi kiếm cớ thoái thác..
- Uk, vậy bọn tôi không làm phiền ông nữa, thằng Thắng nói, xong rồi
chúng nó trở về với cái công cuộc xây dựng đội bóng. Còn tôi, tôi đang nghĩ xem ai tặng quà cho mình…
Rõ ràng là trong lớp, đâu có ai biết ngày sinh của mình đâu….. dấu hỏi to đùng đặt vào tôi. Tuy nhiên thì, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, họ tặng quà, đó là quyền của họ, và quyền của tôi, là nhận hoặc từ chối, tôi cũng chả biết ai tặng mà trả lại, vậy là tôi cho nó vào cặp, tự nhận lấy them một niềm vui. Tôi viết mảnh giấy nhỏ, để lại trong ngăn bàn tôi : “ cảm ơn người bạn không tên ” và để đấy, nếu có duyên thì nó sẽ tới được tay người tặng quà, còn nếu nó bị mấy bà lao công quét mất, hay gió thổi đi, hay gì gì đó, thì tôi cũng đành chịu thôi…. Và tôi bắt đầu tiết học mới…
- Kết quả bốc thăm, kết quả…..
- Đâu đâu, đọc nhanh mày ơi..
- Nhanh nhanh nào…
Bọn con trai.. không, cả bọn con gái đều đang háo hức chờ đợi cái kết quả bốc thăm của thằng Thắng và bọn trong đội bóng. Tôi cũng ngừng đọc truyện, lắng nghe xem lớp tôi gặp những đội nào…
- Có 15 lớp 10, 2 liên minh A12 – 11, A13 -15… vậy là có 13 lớp và liên minh, có một lớp bắt được lá thăm vào thẳng vòng trong luôn là lớp A8, anh em mình gặp lớp liên minh A13 -15…
- Yeah… nằm cùng liên minh là tha hồ được ngắm các em lớp văn ….
- Các ông có mà đá bóng nhựa, thể nào cũng thua thôi….
- Cầm chắc vào vòng trong, chuẩn luôn.. chúng nó hò hét….
Vậy là tuần sau, giải bóng bắt đầu khởi tranh…..
Thứ 6 cuối tuần, ngày đặc biệt đây, ngày đại hội chi đoàn, bầu ra bí thư, và 2 phó bí thư, mà bọn nó gọi nôm na là phò cho bí thư…
- Các em nên lựa chọn theo năng lực, cũng như là tinh thần cố gắng của các bạn cho tập thể lớp.. thầy giáo đang ra sức nói trên bục giảng, còn bọn nó ở dưới, đang bàn luận xem, bầu ai thì hợp…
Sau một bài diễn văn dài tới buồn ngủ của con nhỏ lớp trưởng, thư kí ghi lai lại mà còn không kịp, tới cái phần quan trọng nhất… bầu cử..
- Em bầu cử bạn Dũng…
- Em bầu bạn Hạnh…
- Em bầu bạn Đức…
Tôi giật mình, cả lớp cũng giật mình. Tôi thì có đóng góp gì cho tập thể lớp cơ chứ, mà bí thư với lại bí thở… mà đứa bầu tôi là con nhỏ tổ trường tổ tôi, kiêm thư kí của lớp…
- Em thấy bạn Đức rất có tố chất làm bí thư học tập, vì bạn học giỏi, và luôn giúp đỡ các bạn khác mỗi khi gặp vấn đề khó ở mọi góc độ của bài học….
Tôi tự nhủ: con nhỏ này hôm nay sao ý nhỉ, mọi hôm nó toàn bắt bẻ tôi cơ mà, còn kiếm cớ cho tôi một lỗi để trừ hạnh kiểm nữa…
- Rồi, bây giờ các bạn ghi vào phiếu, để bầu ra 3 bạn trong 5 bạn có tên trên bảng, ban kiểm phiếu vào làm nhiệm vụ thu và kiểm phiếu nào…. Giọng nhỏ lớp trưởng vang vang..
- Thu phiếu xong, tới giờ chơi trò chơi, trong khi chờ các bạn kiểm phiếu, bọn mình cũng mới học với nhau, còn nhiều điểm mạnh, điểm yếu khó có thể biết được, vì thế, đây là dịp để anh em trong lớp sát lại bên nhau. Bây giờ chúng ta chơi trò hát chỉ định, ai bị chỉ định thì phải hát 1 bài, sau đó hát xong có quyền chỉ sang người tiếp theo, ai không hát có thể múa, hoặc diễn kịch câm, hoặc là làm những tài năng nổi bật của mình… bây giờ tớ sẽ hát trước, vì tớ là người khởi xướng..
Nói xong, con nhỏ bắt đầu cất giọng, hát một bài hát mà tôi không nhớ tên, thường thì, tôi chỉ nghe nhạc, giọng điệu, chứ không nhớ tên bài hát bao giờ, giọng hát của nhỏ âm vang, nghe thật hay.. tôi gật gù, con nhỏ này lắm tài thật…
Sau 2 lượt, một lượt là nhỏ lớp trưởng, một lượt là đứa con gái tên Nhung hôm trước, học cùng đội tuyển toán với tôi, cứ mỗi lần có đứa biểu diễn xong, y như rằng bọn nó lại rú lên: đừng gọi tao, đừng gọi tao, điệp khúc ấy mãi không bao giờ hết..
- Tớ chọn bạn Đức…
Cái gì thế này, tôi ngẩn người, tôi bị chỉ định lên hát ư..
- Vâng, bạn Nhung sau khi trình bày xong đã chọn bạn Đức, 2 bạn cung đội tuyển toán, thế nên có vẻ tình cảm rất đặc biệt đây.. con nhỏ lớp trưởng bắt đầu phụ họa, làm cho mặt tôi đỏ lên
- Tớ.. không biết hát.. tôi ngập ngừng
- Không biết thì bạn có thể trình diễn một cái gì đó gọi là khả năng của bạn…
Tôi nhìn quanh, chả biết làm gì, kì thực, hát hò là cái trò mà tôi ghét nhất, chả bao giờ tôi hát thành công được một bài, nửa bài thôi đã là sướng lắm rồi, toàn sai nhạc, mà giọng của tôi cũng không hay cho lắm…. Đang bí, tôi thấy ở góc lớp, có quả bóng đá của bọn con trai..
- Tớ mượn quả bóng đá
B