n không quen biết, chỉ vì ngưỡng mộ danh tiếng của ông mà đến. Tại hậu đường, Viên phu nhân, Dương phu nhân, Tiêu Trung Tuệ cũng đều vui vẻ ăn mặc quần áo mới. Hai vị phu nhân không ngừng tiếp nhận những món lễ vật đủ loại của khách đem đến. Tiêu Trung Tuệ thì đang giắt hoa trước bàn trang điểm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khiến nàng mặt đỏ lên, cúi đầu ngâm nho nhỏ:
Thanh Phong Dẫn Bội Hạ Dao Đài,
Minh Nguyệt Chiếu Trang Thành Kim Ốc.
Viên phu nhân và Dương phu nhân hai người nhìn nhau, nghĩ thầm: “Con nhỏ này từ khi đoạt được thanh đao Uyên Ương đem về, chợt vui, chợt buồn, dường như có tâm sự gì. Năm nay nó đã được mười tám tuổi rồi, chắc là ra ngoài gặp được anh chàng nào hợp tình hợp ý”.
Dương phu nhân thấy nàng cài đầu không đâu vào đâu, đột nhiên phát giác thiếu mất một món, vội hỏi:
- Tuệ nhi, cái kim thoa đại má cho con đâu rồi?
Trung Tuệ cười khanh khách nói:
- Con cho người ta rồi.
Viên phu nhân nhìn Dương phu nhân, cả hai đều nghĩ thầm: “Quả nhiên không khỏi như mình nghĩ, con bé này chắc đã cho người ta món quà tình nghĩa ấy rồi”. Dương phu nhân hỏi thêm:
- Cho ai thế?
Trung Tuệ cười đến rung cả những bông hoa trên đầu, nói:
- Y... y ư? Thể nào hôm nay cũng đến bái thọ gia gia, người đó danh tiếng lẫy lừng, không ai tưởng nổi.
Dương phu nhân đang toan hỏi thêm bỗng thấy bà vú họ Trương bưng một cái hộp bằng gấm đoạn vào, nói:
- Món thọ lễ này thật là kỳ quái, ai đời lại đem tặng lão gia một cái kim thoa?
Viên Dương hai phu nhân vội đến xem, thấy vật trong hộp lấp lánh, chính là chiếc kim thoa của Tiêu Trung Tuệ.
Dương phu nhân quay lại, thấy con gái mặt mày tươi rói, cười tít cả mắt vội hỏi:
- Người đem lễ đã đến phải không?
Trương má nói:
- Đang ở ngoài sảnh nói chuyện với lão gia.
Viên Dương hai phu nhân nóng ruột muốn xem người đó là người như thế nào mà làm cho con gái mình thần hồn điên đảo, nhìn nhau khẽ gật đầu, cùng đi ra sau bình phong ngoài đại sảnh ngó ra, thấy một người đang ấp úng:
- Tiểu nhân tên là Cái Nhất Minh, ngoại hiệu là Bát Bộ Cản Thiềm, Trại Chuyên Chư, Đạp Tuyết Vô Ngấn, Độc Cước Thủy Thượng Phi, Song Thích Cái Thất Tỉnh, hôm nay đặc biệt cùng ba người anh em cùng đến chúc thọ Tiêu lão anh hùng.
Hai vị phu nhân vừa thoạt nhìn, thấy gã kia lùn bé ốm o, bên cạnh thêm ba người khác trông thật quái dị. Tiêu Bán Hòa vuốt râu cười đáp:
- Thái Nhạc tứ hiệp đại giá quang lâm, lại còn tặng cho lão phu chiếc kim thoa quả là hậu lễ, thật là có lòng.
Cái Nhất Minh đáp:
- Không dám, không dám.
Viên Dương hai phu nhân lòng đầy ngờ vực, không lẽ con gái mình chọn lại đúng là gã lùn này? Hai người kiến đa thức quảng, biết con người không phải ở tướng mạo, nhưng người này ngoại hiệu vang dội như thế, ắt là võ nghệ cao cường, dám tự xưng một chữ “hiệp”, nhân phẩm chắc cũng phải khá.
Trong tiếng chuông trống đàn hát, ngoài cổng lại tiến vào ba người khác, cùng hướng về Tiêu Bán Hòa hành lễ. Một thư sinh anh tuấn lớn tiếng nói:
- Vãn bối Lâm Ngọc Long, Nhiệm Phi Yến, Viên Quán Nam cung chúc Tiêu lão tiền bối phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn. Một chút bạc lễ, xin lão tiền bối cười mà nhận cho.
Nói xong y đưa lên một cái hộp dài đã mở sẵn. Tiêu Bán Hòa cám ơn, nhận lấy nhìn vào, không khỏi ngơ ngẩn, buột miệng nói ra:
- Uyên Ương Đao.
*
* *
Trong vườn hoa sau Tiêu phủ, Lâm Ngọc Long đang dạy đao pháp cho Viên Quán Nam, còn Nhiệm Phi Yến thì dạy cho Tiêu Trung Tuệ, mất hơn nửa ngày hai người mới truyền hết hơn sáu mươi lộ “Phu Thê đao pháp”.
Viên Quán Nam và Tiêu Trung Tuệ cố hết sức ghi nhớ, nhưng bảo hai người chuyên tâm nhất trí thực không phải dễ. Sau khi Tiêu Bán Hòa hỏi kỹ việc lấy được đao, bàn bạc với hai vị phu nhân xong mới hứa gả con gái cho Viên Quán Nam, nói rõ tối nay trong buổi tiệc thọ, sẽ tuyên bố cho hai người đính hôn. Hai người lòng như hoa nở, nếu không vì pho đao pháp này uy lực vô cùng, ắt không thể nào có lòng dạ nào mà tu luyện võ nghệ. Hơn nữa nếu như không phải là người học võ không theo lễ tục thói thường, trai gái chưa lấy nhau không thể nào ở chung một nhà được.
“Đao Quang Yểm Ánh Khổng Tước Bình, Hỉ Kết Ti La Tại Kiều Mộc... Bích Tiêu Thanh Lý Song Minh Phượng, Kim Triêu Hữu Nữ Nhan Như Ngọc...” Lâm Ngọc Long và Nhiệm Phi Yến sau khi dạy xong, để cho hai người tự đối luyện đao pháp với nhau, hai vợ chồng thu được một đôi đồ đệ như thế, trong lòng thật là vui mừng.
Thái Nhạc tứ hiệp đứng một bên nhìn hai người tập luyện, Tiêu Dao Tử và Cái Nhất Minh không ngừng chỉ trỏ, nói chiêu này có sơ hở, chiêu kia có chỗ trống. Lâm Ngọc Long trong bụng tức tối, đưa tay chùi mồ hôi trên mặt, nói:
- Cái huynh, vợ chồng tôi có lộ đao pháp này tặng cho vợ chồng Viên huynh là lễ vật mừng tân hôn. Còn Thái Nhạc tứ hiệp thì có đồ mừng gì thế?
Thái Nhạc tứ hiệp nghe thế, trong bụng áy náy, không biết phải trả lời sao. Bảo đem lễ vật đến quả là điều đại kỵ của bọn họ. Nhiệm Phi Yến chủ tâm trêu ghẹo bọn họ, nói:
- Ở trong bùn trong sông có giống Bích Huyết Kim Thiềm, người học võ ai ăn được một con, có thể tăng mười năm công lực, có điều rất là khó bắt. Cái huynh ngoại hiệu Bát Bộ Cản Thiềm, Độc Cước Thủy Thượng Phi sao không đi bắt vài con, tặng cho vợ chồng mới cưới này, chẳng phải là một trọng lễ hay sao?
Cái Nhất Minh mừng quá, nói:
- Thật ư?
Lâm Ngọc Long nói:
- Bọn ta lẽ nào nói láo? Chỉ phải khinh công của vợ chồng ta còn kém, lại không biết bơi, không dám xuống nước bắt.
Cái Nhất Minh nói:
- Nói đến khinh công, thủy tính thì đúng là Cái mỗ coi như trò chơi. Đại ca, nhị ca, tam ca bọn mình đi bắt cóc chứ?
Nhiệm Phi Yến cười:
- Ha ha, Cái huynh, chuyện đó Cái huynh quên sao? Bích Huyết Kim Thiềm phải đúng giờ Tí nửa đêm mới ra ngoài hút tinh hoa của ánh trăng. Ban ngày ban mặt làm sao bắt được?
Cái Nhất Minh nói:
- Đúng rồi, đúng rồi. Ta biết chứ, nhưng bất chợt quên đấy thôi. Nếu ban ngày mà bắt được thì có gì là quí nữa?
*
· *
Trong đại sảnh nến đỏ chiếu sáng, trung đường treo một cẩm trục, trên thêu một chữ Thọ bằng chỉ vàng cao đến năm thước. Khi đó quan khách bái thọ đã xo