Tên Truyện: Uyên Ương Đao
Tình Trạng: Upload Xong
Upload Bởi: www.9xgiaitri.mobie.in
Bốn người đàn ông nghênh ngang đứng chắn trên đường.
Nếu là bọn giặc cướp từ một sơn trại nào, không lẽ chỉ có bốn người, ở nơi rừng tùng rậm rạp thế này, không mai phục thêm người khác? Còn nếu là bọn giặc cỏ, thấy tiêu đội thanh thế rầm rộ như thế e rằng chạy còn chưa kịp, đâu lẽ lại chạy ra chặn đường? Hay là võ lâm cao thủ, cậy mạnh mà ra chăng?
Nhìn lại bốn người kia: Tận cùng bên trái là một người bé nhỏ, cằm hơi thỏn, tay cầm một đôi nga mi cương thích. Người thứ hai vừa cao vừa mập, chẳng khác nào một cái tháp đứng sừng sững, trước mặt là một tấm bia đá lớn, trên bia khắc mấy hàng chữ: Tiên Khảo Hoàng phủ quân Thành Bản chi mộ, chính là một tấm mộ bi, không hiểu để trước mặt làm gì? Hoàng Thành Bản? Không nghe trên giang hồ có vị tiền bối cao thủ nào tên như thế? Người thứ ba tầm thước, mặt mũi trắng trẻo, nếu miệng không hô và mũi không tẹt thì có thể bảo là một người đẹp trai, trong tay cầm một đôi lưu tinh chùy. Tận cùng bên phải là một người trung niên trông như người bệnh, quần áo lam lũ, miệng ngậm một tẩu thuốc, mắt lim dim, phì phèo thả khói, dường như chẳng coi tiêu đội bảy mươi người kia vào đâu.
Ba người kia thì không nói làm gì, người bệnh hoạn kia hẳn là một kình địch nội công thâm hậu. Trong khoảnh khắc, bao nhiêu chuyện đã từng nghe thấy trên chốn giang hồ bỗng hiện lên trong óc: Một bà lão tóc bạc tay không giết năm tên tiêu đầu, cướp đi một món tiêu hàng lớn; một gã ăn mày đại náo công đường phủ Thái Nguyên, cắt đầu viên tri phủ rồi đi mất không biết về đâu; một cô gái xinh đẹp đánh ngã Trương đại quyền sư ở phủ Đại Đồng, Tấn Bắc vốn nổi danh hơn hai mươi năm rồi... toàn những người không có gì đặc biệt, cũng chưa từng nổi danh nhưng võ công lại ghê gớm, đúng như trên giang hồ vẫn thường nói: Người tài không lộ tướng, lộ tướng chẳng tài ba.
Thiết Tiên Chấn Bát Phương Chu Uy Tín, tổng tiêu đầu của Uy Tín tiêu cục phủ Tây An, Thiểm Tây thấy gã lim dim hút thuốc kia đâm ra ngại ngùng, tự nhiên đưa tay lên sờ cái bọc đeo sau lưng.
Món bảo tiêu kỳ này cả thảy trị giá đến mười vạn lạng bạc, do nhà buôn Uông Đức Vinh phủ Tây An ủy thác. Mười vạn lạng bạc quả không phải nhỏ, nhưng trước đây Uy Tín tiêu cục đã có lần bảo tiêu đến hai chục vạn lượng, bốn chục vạn lượng rồi, kim ngân tài vật không phải là ít. Từ khi rời phủ Tây An, y chỉ lo là lo hai thanh đao dấu trong cái bọc sau lưng vì câu chuyện đã nghe đêm hôm đó tại phủ tổng đốc Xuyên Thiểm.
Người nói chuyện với y chính là Xuyên Thiểm tổng đốc Lưu Ư Nghĩa Lưu đại nhân. Chu Uy Tín tuy đã nổi danh trên giang hồ, nhưng trong đời viên quan lớn nhất y được gặp chỉ là tri phủ, lần này lại được đến tổng đốc đại nhân tiếp kiến, đâm ra lo sợ bụng dạ thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Mấy câu nói của Lưu đại nhân y đã nghĩ tới nghĩ lui không biết bao nhiêu lần: “Chu tiêu đầu, đôi đao này gọi là Uyên Ương Đao, thực vô cùng quí giá, ngươi thử cầm xem. Đấng kim thượng từ khi còn là Bối Lặc[1"> đã từng bí mật phái người thân tín đi tìm khắp nơi. Đến khi lên ngôi rồi, ngài lại hạ mật chỉ, ra lệnh cho tổng đốc, tuần phủ mười tám tỉnh tra xét. Thế nhưng tìm đến chủ nhân của đôi Uyên Ương Đao rồi thì hai đứa gian ngoa này đã dấu biệt, dù cho tra khảo cách nào cũng tìm không ra, khác nào mò kim đáy bể. May mắn thay nhờ tổ tiên bản tổng đốc tích đức, hồng phúc của kim thượng nên đã lọt vào tay ta. Cho nên mới có việc phải khiến Uy Tín tiêu cục phải nhọc lòng, hộ tống đôi Uyên Ương Bảo Đao này tiến kinh, trên đường tuyệt đối chớ tiết lộ phong thanh. Nếu ngươi đem được bảo đao đến Bắc Kinh bình an, trở về thể nào cũng được ta trọng thưởng”.
Đại danh của Uyên Ương Đao y đã từng nghe sư phụ nói đến:
Uyên Ương Đao gồm một thanh dài, một thanh ngắn, bên trong đao có tàng trữ một đại bí mật của võ lâm, kẻ nào có được sẽ vô địch thiên hạ.
“Vô địch thiên hạ” là nguyện vọng mà người học võ nào cũng mơ ước. Chu Uy Tín khi đó nghe rồi, vẫn tưởng đó chỉ là lời đồn, chứ trên đời làm gì có Uyên Ương Đao tàng trữ bí mật vô địch thiên hạ bao giờ? Nào ngờ Xuyên Thiểm tổng đốc Lưu đại nhân lại có được Uyên Ương Đao thực, lại sai y hộ tống tiến kinh, dâng lên hoàng thượng. Đôi đao đó dùng vải vàng gói chặt, có gắn xi mang ấn tín của tổng đốc đại nhân. Y vẫn hết sức mong được xem đôi đao đó hình dáng thế nào, nếu như may mắn biết được bí mật trong đao, Thiết Tiên Chấn Bát Phương sẽ biến thành Thiết Tiên Cái Thiên Hạ, thì thật vinh dự không để đâu cho hết. Thế nhưng dấu khằn của tổng đốc đại nhân ai dám gỡ ra? Chu đại tiêu đầu suy đi tính lại, mình chỉ có một cái đầu mà thôi nên chẳng dại.
Tổng đốc đại nhân có phái bốn tên vệ sĩ thân tín, mặc giả làm tiêu sư ở lẫn trong tiêu đội, nói là để giúp đỡ y, nhưng kỳ thực là để giám thị. Trước hôm tiêu đội khởi hành một ngày, phủ tổng đốc lại phái mấy tên sai nha đến “mời” toàn bộ cả nhà y lớn bé già trẻ mười hai người vào trong quân doanh tạm trú, nói rằng Chu tổng tiêu đầu phó kinh gia quyến sẽ không có ai chăm sóc, sợ tổng tiêu đầu không yên tâm nên đưa vào dinh an trí. Chu Uy Tín hành tẩu giang hồ đã lâu lẽ nào không hiểu sự tình bên trong? Chẳng phải quan tổng đốc lo vì Chu tổng tiêu đầu không yên tâm mà chính vì Lưu đại nhân không yên dạ cho đôi bảo đao cho nên lùa hết toàn gia cao đường lão tiểu, cha mẹ vợ con y vào phủ làm con tin đấy thôi.
Đôi Uyên Ương Đao kia nếu trên đường có gì thất thoát, cái đầu y không còn trên cổ đã đành, mà toàn gia già trẻ cũng không sống được. Y trên đời đã từng chịu biết bao sóng to gió cả, nằm gai nếm mật, anh hùng gặp cũng nhiều mà tiểu nhân cũng lắm, đã từng chém đầu người khác nhưng may chưa bị người khác chặt đầu, có thể coi như một tay giang hồ lão luyện được nhưng chưa từng gặp phải một lần hộ tiêu nào vừa mừng vừa sợ, trong lòng thấp thỏm như chuyến này. Nếu hộ tống được bảo đao bình an đến kinh đô, Lưu đại nhân đã từng chính miệng hứa sẽ trọng thưởng, ắt thể nào cũng “quân tử nhất ngôn”, không chừng hoàng thư