không có cuộc hôn nhân này, chúng tôi vẫn đứng vững….
_Nhưng không thể phủ nhận khi 2 người kết hôn, lợi ích đem lại là rất lớn….
_Vâng…..nhưng tình yêu của chúng tôi còn quan trọng hơn lý do anh đưa ra rất nhiều…..
_Bất cứ ai cũng có thể nói như cô….
Nó nhìn Ken…..
_Thực ra đây là chuyện riêng, nhưng nếu quý vị quan tâm tôi sẽ nói ra…Tôi và anh Duy yêu nhau từ những ngày học trung học….tình cảm đó đẹp hơn tất cả mọi thứ…..nhưng do một chút hiểu lầm, chúng tôi đã nói lời chia tay…tôi sang Mỹ….7 năm sau quay về, cả 2 đều không yêu một ai khác….để tình cảm của ngày xưa vẫn nguyên vẹn..thậm chí còn hơn trước…..Quay về với nhau, có lẽ đó là duyên phận……Chắc mọi người cũng đã có câu trả lời cho nhân vật đằng sau thiết kế “Tinh vân”….
Nhím cười….Cũng để lại cho người bên cạnh ngờ ngàng…..
Đúng là vợ sếp lợi hại quá mà….phóng viên cũng không làm khó xử được…lần này chắc anh chàng phóng viên ấy phải tức chết mất…Nhân viên công ty bàn tán…..
Bữa tiệc kết thúc……2 đứa đứng chào khách….
Trên đường về:
_Cảm ơn em!
_Về chuyện gì?
_Về chuyện phóng viên!
_AK!Không có gì đâu…chỉ vì tình thế lúc ấy em nói dễ dàng hơn anh thôi…anh đừng để ý….
Ngay hôm sau, rất nhiều tờ báo đã đăng tin về cuộc hôn nhân của chúng nó…..2 tập đoàn lớn….2 con người xuất sắc……Không biết có phải vô tình, thông tin ấy đã hạ gục khá nhiều đối thủ cạnh tranh với 2 gia đình…cuộc hôn nhân này cũng là 1 sự bảo đảm cho sự hậu thuẫn mạnh về vốn của 2 tập đoàn……
Lễ cưới được diễn ra đúng theo dự định….nó có hạnh phúc không khi cả 2 đều cố làm đau nhau…..Buổi tiệc diễn ra long trọng trong sự chúc phúc của mọi người, người ta ngưỡng mộ coi đó là một câu chuyện tình yêu cổ tích…nhưng ai biết được đằng sau cuộc hôn nhân ấy là rất nhiều…rất nhiều nước mắt…
Buổi lễ kết thúc, hai đứa lên chuyến bay sớm nhất về Đà Lạt…..
Sao Đà Lạt buồn thế?Hay là do con người chẳng thể vui?Trở về lần này, nó thực sự không muốn…Đà Lạt với nó là những kỷ niệm ấu thơ…của cô bé ngày nào…..là ước mơ…là tình yêu ấy…nó muốn chúng nó quay lại như ngày xưa nhưng có lẽ….không thể…………
Ken không còn quan tâm nó nữa….giữa nó và anh giờ chỉ còn lại một chữ hận….7 năm….sao anh không thể yêu một ai khác…sao anh không thể quên nó đi…tại sao phải dày vò bản thân như thế????Anh muốn nó phải đau như anh đã từng đau….cuộc sống vốn công bằng mà…
Nó lên đỉnh Lang biang nghe nói đây là chứng nhân cho một câu chuyện buồn…nhưng cũng là một tình yêu đẹp……….cảm giác trơ vơ và lẻ loi khiến nó khẽ rùng mình…tại sao ta phải thu mình trong vỏ ốc, tại sao phải chôn giấu tình cảm ấy?có lẽ đã là định mệnh…thời gian cũng chẳng làm nó quên được anh….Sợi dây chuyền ấy nó chưa từng tháo ra…phải chăng sợi dây đó đã gắn chặt số phận của hai con người?
Một tuần ở Đà Lạt….chẳng mấy khi 2 đứa nói chuyện với nhau…có chăng chỉ là những câu hỏi ngắn ngủn…..nó đã cố gắng…cố gắng để thay đổi cuộc sống bây giờ…nhưng Ken quá cố chấp…mệt mỏi…nó có buông xuôi?
Nhà Ken…..
Chiếc xe từ từ vào trong sân…..có người mang đồ vào cho tụi nó….
_Thưa cậu mợ, ông ở trong phòng khách ạ!
Phòng khách:
_Thưa ba, tụi con mới về…
_Uh, sao hai con không chơi thêm mấy hôm nữa rồi về…..
_Dạ tụi con còn công việc mà ba….
_2 đứa lúc nào cũng lo công việc….
_Xin phép ba tụi con lên phòng….
_Trước mặt ba mẹ anh vui vẻ chút đi, em không muốn người lớn phải lo nghĩ….chuyện của 2 đứa, mình tự giải quyết là được!
_Em định giải quyết sao?_Ken cười nhạt
_Em biết em có lỗi với anh, em sẽ cố gắng bù đắp tình cảm ngày xưa!
Ken đẩy Nhím xuống giường…
_Bù đắp?Em nói đơn giản nhỉ?7 năm qua em nghĩ anh đã sống thế nào…em ra đi không một câu từ biệt, chỉ vẻn vẹn một tờ giấy…nói em yêu anh….yêu là thế hả?
_Em xin lỗi….Nhưng anh bình tĩnh đi đừng làm em sợ….Anh có biết giờ anh khác lắm không?
_Vì ai mà anh thế này?Em nghĩ mình có quyền nói thế sao?
_Em xin lỗi…
Nhím đẩy Ken đi ra ngoài….Anh khác thật à?Anh yêu em nhưng không hiểu sao anh không cho phép mình tha thứ cho em…anh muốn em phải cảm nhận được những gì anh đã trải qua….
Cả 2 đều trở lại công việc..thời gian qua công việc dồn lại cũng khá nhiều…Hai người …vẫn là 2 cuộc sống……mối liên hệ duy nhất giữa họ giờ đây chỉ là cuộc hôn nhân 6 tháng…..
Ken trở lại phòng ngủ thì thấy Nhím đang nằm trên ghế sofa…nó ngủ ngon lành…gương mặt vẫn trẻ con như trước…..chính căn phòng này…7 năm trước nó cũng đã bước vào…..nhưng lúc ấy là hạnh phúc còn giờ đây đã là nỗi đau…..Bất chợt, Ken thấy khóe mắt nó lăn ra một giọt nước…. “chẳng lẽ là vợ anh em khổ thế sao?”
Ken định lấy tay lau đi giọt nước đó thì nó mở mắt ra….
_anh….
_Em ngủ đấy làm gì?Sao không lên giường mà ngủ?
_Anh ngủ trên đấy đi, em ngủ đây cũng được…..
_Em lên giường đi anh sang phòng bên cạnh….
_Ba mẹ không vui đâu…anh kệ em ..Anh ngủ sớm đi mai còn phải tới công ty…….chúc anh ngủ ngon…..
Nó vẫn thế ương bướng và cố chấp…thời gian cũng không làm nó lớn lên….Nhưng chẳng phải xưa anh yêu nó cũng vì thế sao??
_Em lên giường đi, đừng trẻ con thế…Mỗi đứa một bên….Nằm sofa thế sáng làm sao đi làm được?
** **
Một tháng trôi qua…tụi nó vẫn thế….anh vẫn lạnh lùng dù nó cứ cố gắng cải thiện tình hình…..
Một hôm, đi làm về nó chợt không muốn về nhà….nó đi vào bar quen ngày xưa…cũng không có thay đổi nhiều…đáng ra nó cũng không vào đây…nhưng chắc chỉ hôm nay thôi……
Chợt nó thấy Ken đang say, ngồi cùng một cô gái khác….Nó không ngờ dạo này Ken vẫn thế…khó chịu, đau nhưng nó thản nhiên tiến tới….
_Anh Ken….đi về với em…..
_Cô là ai?_Cô gái kia hỏi…
_Tôi là người hỏi câu ấy mới đúng…sao cô lại ngồi với chồng tôi….
Cô gái quay sang Ken:
_Anh!Cô ta là vợ anh ak?
_Thôi đủ rồi….em về trước đi….
_Anh có về không?Hay anh định để em ngồi đây uống?
Ken nhớ đến những ngày xưa nó uống rượu, uống tới khi mềm người…..