hà cơ mà, hic, không biết hắn có nhìn thấy không nhỉ? Chắc là không! Em lạy Chứa đấy à con lạy Chúa đấy Chúa ơi!Hôm nay là cái gì vậy nhỉ?Sáng bị đuổi ra khỏi nhà, chiều thì bị tên sói già nhìn thấy vòng 1. tối sẽ ra sao đây. Hay mình sắm cái mộ trước nhỉ, được đấy!( à thì ra...hé hé)
Ở dưới nhà hắn nghe nó hét mà cười như điên như giở, tư nhiên thấy nó đáng yêu vô cùng. Ặc1 Đấy mình lại lên cơn điên rồi, ở cùng nhỏ sao chổi bệnh hoạn nên bị lây mất rồi. Tiện đang ở gần tủ bếp hắn ''gõ'' đầu mình mấy cái rồi lại tiếp tục nấu ăn. Không biết nó có ngạc nhiên không nhỉ khi thấy hắn nấu ăn giỏi như vậy. Chắc chắn ngã gục ra sàn nhà mà chết vì hạnh phúc quá.
''Rầm''
- Ui da!
Nó ôm cái lưng bò dậy, hic lại bị té cầu thang nàm bò ra sàn nhà rồi. Đen không chịu được. Nó đi ra phòng khách thấy hắn vừa nấu ăn vừa huýt sao thì phán 1 câu:
- Điên!
- Nè! Đi đâ thê? Không ăn cơm à?- Hắn thấy nó xuống liền gọi với, lại nhìn xuống phía dưới rồi cưừoi tủm làm nó đỏ mặt tia tai.
- Thế mà tôi tưởng anh đang chơi đồ hàng!- Nó bĩu môi, quay đi nơi khác nhìn cái nụ cười kia mà nối da gà.
- Thôi đến dọn bát đĩa đi!- Hắn tay vẫn dốc lọ ớt, nhăn răng ra chỉ về phía tủ bếp.
- Tôi không biết làm!
- Đến đây dậy cho- Hắn ngoắc ngoắc nó, rồi vòng tay qua eo nó bắt tay mở tủ bếp.
- Đầu tiên là lấy 4 chiếc đĩa để đồ ăn rồi kéo ngăn kế lấy 2 bát. Mà cái này dễ không mà!Thế này sau này làm vợ ai được chứ!
Nó thì chả nghe được gì cả chỉ thấy tim mình đập thình thịch và hơi thở cũng gập gáp. Làn đầu tien có ngưừoi con trai đứng gần nó như vậy, một cảm giác là lạ xâm chiếm. Bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nó, mùi hương nam tính toát ra hòa lẫn với hương thơm mùi thức ăn tạo nên một mùi đặc biệt. Có thể là......hương vị gai đình.
- Này!-Nó hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.- Tôi...tự làm được rồi!
- Ờ!- Hắn thấy nó phản ứng vậy nên tăt bếp và dọn thức ăn ra, nó có phải làm gì đâu. Chẳng qua vừa nãy hắn ''lợi dụng'' tý, mất công nấu ăn mà chả được gì chắc. Nó không có mùi nước hao nồng nặc như bao cô gái khác, một mùi hương dìu dịu như hoa anh đào.
- Này! Anh nhanh nhanh lên đựoc không?- Nó giục hắn, làm gì mà dứng ngẩn tò te ra không biết nữa.
- À! - Hắn tỉnh giấc vội bê nốt mấy món ra cho nó thưởng thức.
- Woa! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn nha!- Nó tấm tắc khen hắn- Trông cũng rất hấp dẫn, đúng là một người chồng giỏi nội trợ!( ô la la)
- Vậy sao?- Hăn cười mỉm, nhiều lúc nó cũng nói nhiều câu nghe lọt tai đấy chứ nhỉ.-Ăn món anỳ đi! Ngon lắm đó- Hắn gắp cho nó món nấm xào- món ăn mà hắn tâm đắc nhất ( tar thích tả thích). Nó ngaon ngoãn nếm thử.
- Ngon không?
Nó chỉ cúi gằm mặt xuống, đưa một tay lên ôm mặt có lẽ để ngăn nước mắt chay ra.Hắn bối rối đưa khăn cho nó.''Không phải cảm động quá chứ''
~ Hết chap 12~
*~*~*~*~*~*
Thêm mấy nhân vật mới nào:
- Lâm Kiều Như( cô): Biẹt danh là Muni,con gái của một công ty bất động sản đang cạnh tranh với nhà nó, cao 1m65, dễ thương với đôi mắt đen láy trên gương mặt bầu bĩnh. Luôn muốn đánh bại nó nhưng chưa có cơ hội.
- Kim Thương Huyền ( Eli): Bạn của Muni, cao 1m 63, gia đình cũng là một nhà có thế lực được ba mẹ cô giúp đỡ nên 2 nhà rất thân nhau. Nghe lời Muni như quân lệnh, không dám sai nửa lời.
- Dương Hiểu Minh ( Ken): Một học sinh ưu tú được cử đi du học, mới về nước, cao 1m 75 thcíh con gái cá tính và đã có cuộc chạm mặt với ''một người'' khi về nước.
Chap 12( phần cuối):
Nó vẫn ôm mặt, một giọt nước mắt chảy ra lòng bàn tay. Bình thường mỗi khi đá ai đó hắn hay thấy người đó khóc, cmả giác bình thường nhưng bây giờ nhìn nó hắn thấy bối rối chả biết làm gì cả.
- Này!Tự dưng.....sao chổi.....nín đi.......tôi....
Hắn đứng ngồi không yên mà cái người kia cứ ngồi khóc thút thít, không thèm nói nửa lời.
- Nè! Xin cô đó! Làm đừng đừng khóc nữa! Cô muốn gì tôi cũng chiều!
- Thật sao?- Nó giương khuôn mặt ngấn đầy nước mắt ra hỏi hắn, giọng có hơi lạc đi. Hắn ngẩn ngưừoi, nhỏ này...có khóc thật không vậy? Nước mắt thì có chảy mà sao mặt thì tươi như hoa vậy. Có khi nào bị lừa không? Dễ lắm!
- Cô...không phải là khóc sao?
- Ừ thì dúng là khóc- Nó lau lau nưứoc mắt- Nhưng cho hỏi anh cho bao nhiêu ớt vậy? Làm tôi cay xè lưỡi! Hà..hà...- Nó lấy tay quạt quạt lưỡi không để ý thấy mặt hắn tối sầm lại. Vậy mà hắn còn tưởng nó cảm động quá chứ hay là hắn đã làm gì để nso giận.Điên, mình làm gì có khả năng đó. Nhỏ sao chổi này chưa chọc giận mình là may lắm rồi mình đâu có phúc chọc giận nhỏ. May mà chưa nói ra nếu không ngại chết.
- Mà phải giữ lời hứa đó nhá!
Nó nhìn hắn cười nham hiểm. '' Bút chì bé nhỏ, bé sắp đến của Diêm Vương rồi''
Trời đang bắt đầu tối dần. Những cơn gió hơi se lạnh lướt qua cảnh nhộn nhịp của thủ đô Hà Nội khiến thời tiết dịu đi rất nhiều. Nhà mới của nó nằm gần sân vận động nên chúng nó hẹn nhau ra Tifaly ăn kem thay vì đi bar. Đợi đến 12h ra đó đập phá sau.
- Không biết 2 kẻ đó vừa đi vừa ngủ hay sao ý!- Nhỏ Sunny ngao ngán chờ nó với hắn dài cả cổ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
- Tại em gọi đúng lúc phá rối vợ chồng nó nên mới thế đấy- Jun vừa lướt qua tài liệu ôn thi dù mới vào năm học vừa nói.
- Gì chứ? Mới có 7h mà phá với cả rối cái gì? Mà anh không đọc sách 1 giây thì anh chết à?Đã giỏi rồi còn gì nữa!- Sunny giận dỗi nhìn anh, chắc có lẽ Jun là anh của Sa nhưng bị tráo đổi còn tráo đổi cho ai thì nhỏ chịu, ai mà biết được chỉ đoán mò vậy thôi.
- Thì anh phải giỏi hơn chứ!
- Ờ đúng á! Nên học thêm để đỡ nhầm lẫn 11 với 17 nhá.- Nhỏ đá đểu anh, cái vụ đó nhỏ còn xoáy anh dài dài, ai lại quên được cơ chứ.
- Nếu không có vụ đó thì em đâu ''được'' làm ngưừoi yêu anh- Anh đá lại, môi hơi nhếch lên kiểu như cười trên nối ngại của người khác. Giờ thì thấy IQ rất là có ích