t thự để đổi lấy cánh tay của bác trai và anh họ, cô không nghĩ quá lâu, nhanh chóng chấp nhận. Nếu Như Quỳnh không đồng ý, đừng nói đến hai kẻ vô lại kia mà sự an toàn của những người quan trọng khác đối với cô cũng không được đảm bảo. Quang Triệu sẽ không dừng lại một khi hắn thỏa mãn với trò chơi trả thù này.
…
…
Công việc của Như Quỳnh cụ thể là: Buổi sáng lau dọn sạch sẽ toàn bộ ba tầng bên trong biệt thự, bắt buộc hoàn thành trước tám giờ sáng. Cứ ba ngày phải quét sân vườn, làm sạch bể bơi, gara ô tô… Buổi trưa mười một giờ và buổi tối mười tám giờ phải dọn xong bữa ăn theo thực đơn, trừ những hôm ông chủ và cô Tú Anh kia đi vắng. Hoa trong vườn cùng phải chú ý chăm sóc, tưới nước cắt tỉa hợp lý, bể cá cũng phải cho ăn theo giờ, hàng tuần thay nước… Ngoài ra thấy gì bụi bẩn đều phải dọn hết, ngay cả rèm cửa, thảm lót sàn cũng phải sạch sẽ thơm tho…
Như Quỳnh thầm cười trong lòng, nếu là một căn hộ nhỏ thì không nói nhưng với một tòa nhà rộng như lâu đài này, một người làm sao lo hết khối lượng công việc đó? Dù cô có dậy từ lúc gà gáy lao động cho đến đêm khuya cũng chưa chắc đã xong. Hắn ta quả nhiên rất biết cách làm khó người khác.
Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm cách để ứng phó. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, Như Quỳnh cũng không còn là một cô gái ngây thơ. Thêm vào đó, mấy lần đối mặt vừa qua với Quang Triệu đã khiến cô rút ra nhiều kinh nghiệm từ trong thất bại. Cô sẽ làm việc, nhưng sẽ không gồng mình lên để làm hết bằng được số việc đó. Bởi dù cô có làm hết, Quang Triệu chắc chắn sẽ thêm yêu sách để hành hạ cô, mục đích của hắn chẳng phải là thấy được cô khốn khó xoay sở trong lòng bàn tay hắn sao? Vì vậy, cô chẳng dại khờ mà cố gắng vượt qua mức độ đầu tiên này, mức độ sau chắc chắn còn khó thở hơn. Trước mắt cứ để hắn thấy cô còn đang vất vả trong đống việc này là được rồi.
Như Quỳnh đem đồ đạc của mình vào phòng dành cho người làm ở phía sau bếp. Sắp xếp qua loa mọi thứ xong thì cô bắt đầu làm việc, không gắng làm nhanh mà chậm rãi tỉ mỉ, làm việc gì chu đáo việc đó. Trong lúc làm việc, để tránh chán nản, cô liên tục suy nghĩ về đối sách lâu dài. Làm thế nào mới khiến hắn nhanh chóng thỏa mãn, chán cuộc chơi trả thù này?
Hướng khác mà Như Quỳnh nghĩ tới chính là cô gái trẻ đẹp đi cùng Quang Triệu. Đó hẳn là tình nhân của hắn, trông họ có vẻ rất mặn nồng. Cũng có thể dựa vào cô ta để tính cách đối phó. Một là khiến cô ta không vừa mắt mà kiên quyết đuổi mình đi. Hai là lấy lòng cô ta thật tốt để cô ta thông cảm giảm bớt việc làm cho mình.
Cách nào cũng đều có phần mạo hiểm vì cô không thể phán đoán một cách chính xác về phản ứng và hành động của Quang Triệu, nếu vô tình chọc tức hắn sẽ chỉ chuốc lấy bất lợi. Tạm thời có lẽ cô nên vừa tập thích ứng vừa quan sát thêm.
CHƯƠNG 17:
Trải qua một cơn hoan ái mệt mỏi, Tú Anh uể oải mở mắt. Quang Triệu lúc này đang đứng bên ban công hút thuốc lá, bóng lưng hắn toát lên một vẻ nam tính cường tráng khiến phụ nữ phải mê mẩn.
- Anh… – Cô nàng nũng nịu gọi hắn.
Quang Triệu không đáp lại, dường như hắn đang chú tâm đến một điều gì khác, phải đợi Tú Anh gọi đến câu thứ ba, hắn mới quay đầu lại nhìn cô một chút. Hoàn toàn không giống với ban nãy tình cảm cuồng nhiệt dâng trào, giọng hắn lúc này vô cùng lãnh đạm:
- Gần trưa rồi, đi tắm đi rồi xuống dùng bữa.
Hắn nói rồi lại quay ra phía ngoài, đưa điếu thuốc lên miệng hút. Tú Anh chợt thấy hụt hẫng lẫn ấm ức nhưng lại không dám quấy rầy hắn, bậm bạch bước vào phòng tắm. Người đàn ông này tính khí thật thất thường, rốt cuộc cô vẫn không thể nắm bắt tâm tư hắn.
Quang Triệu vốn là đang từ trên lầu nhìn xuống khu vườn rộng rãi bao quanh biệt thự, ở đó có bóng dáng một người phụ nữ đang lúi húi cắt tỉa cây cảnh.
Như Quỳnh sau khi dọn bữa trưa cẩn thận lên bàn ăn thì liền ra vườn xem xét. Từ nhỏ cô đã yêu thích cây cỏ, trước đây dù nhà cửa chật chội nhưng vẫn luôn có vài chậu hoa đá hay xương rồng nhỏ đặt bên cửa sổ. Mỗi lần nhìn vào chúng, cô tự nhiên sẽ cảm thấy yên bình dễ chịu.
Mải mê làm lụng, cô cũng không biết rằng Quang Triệu đang thâm trầm quan sát mình nãy giờ.
Thực sự có một việc mà hắn không thể tự kiểm soát được, đó chính là việc hắn mãi không thể quên đi bất kì một kí ức nào về Như Quỳnh. Nhìn cô tỉ mỉ chăm nom cây cảnh, trong mắt hắn lại vô tình hiện ra hình ảnh rất nhiều năm về trước, khi hắn đạp xe chở cô đi rất xa mua hạt giống hoa.
[ “Như Quỳnh, hạt giống hoa này không dễ trồng đâu.”
“Không, em nhất định sẽ trồng nó. Em muốn nhìn thấy hoa hướng dương nở.”
“Vậy anh sẽ trồng cho em, Như Quỳnh, nhà anh có sân thượng rộng rãi, chúng ta ngày ngày có thể cùng chăm sóc…”
“Thật không? Anh đâu có thích trồng cây, anh sẽ quên tưới nước cho mà xem!”
“Yên tâm, chỉ cần em thích, nhất định anh sẽ trồng ra hoa.” ">
…
…
Quang Triệu bực bội dập tắt điếu thuốc còn dang dở. Xoay người vào phòng, nhấn điện thoại gọi cho quản gia:
“Lát nữa bảo cô ta lên phòng dọn dẹp.”
Mặc vào áo sơ mi, hắn định bụng đi xuống lầu, nào ngờ Như Quỳnh đến nhanh hơn hắn nghĩ. Lúc cô gõ cửa phòng, tâm trạng hắn còn chưa hoàn toàn bình ổn lại.
- Vào đi. – Giọng hắn bề ngoài lạnh lẽo không thái độ.
Như Quỳnh bình thản tiến vào, ban nãy quản gia kêu cô lên dọn phòng ngủ của hắn, thu hết chỗ ga nệm nhàu nát này đi giặt sạch. Chiến tích còn sót lại trên giường đủ để thấy cặp nam nữ kia vừa trải qua vận động kịch liệt đến đâu.
Quang Triệu đảo mắt nhìn qua cô rất