�c kia ra?
Mùi men rượu làm nó thấy kinh tởm, nó hất tay gã ra:
- Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra.
Và tên du côn hằm hè như một con sư tử:
- Được lắm, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để anh đây ar a em biết tay.
Làm sao bây giờ? Trình độ của nó chỉ ạ được cùng lắm là hai ba tên thôi. Không còn cách nào khác, nó rút trong túi áo một tấm thẻ màu đen nó luôn mang theo bên người mà nó đã thề là chỉ khi cấp bách thì mới ar tới...
- Ta chính là Nguyễn Thanh Trà, con gái của chủ tịch tập đoàn API, nếu không muốn chết thì mau tránh xa ar a!
Đám du côn lùi lại, chúng thì thầm với tên khi nãy:
- Thôi rồi đại ca ơi, băng đảng này có tiếng lắm. Vào tay bọn chúng thì chỉ còn cách là trao mạng sống cho tử thần thôi.
Gã "đại ca" run run:
- Còn làm sao nữa, ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách!
Vừa nói dứt câu, chúng đã co giò chạy để lại một đám bụi khói mịt mù. Nó không quan tâm đến việc đó, việc hàng đầu là phải đưa Lam tới bệnh viện, hắn bị mất máu quá nhiều.
Tại bệnh viện Việt Đức.
Lam đang nằm mê man ở đó, người hắn bị băng bó từ đầu đến chân chẳng khác gì cái xác ướp Ai Cập. Khi hắn mở mắt ra thì người đầu tiên hắn thấy là Thanh Trà.
- Anh mất máu nhiều quá nên tôi mới phải đưa vào bệnh viện đó. Nếu anh tỉnh rồi thì để tôi đi báo với bác sĩ.
- Cảm ơn cô nhé.
Cứ tưởng rằng nó sẽ cảm động phát khóc vì câu nói ấy, nào ngờ...
- Bác sĩ, cho cháu hỏi bệnh nhân này có bị tâm thần phân liệt không ạ?
- Này! Tôi đâu có bị tâm thần phân liệt!!!!!
- Chị thích anh ta?
- Ưm... Cho nên... chị muốn xin ý kiến của em.
- Ý kiến của em quan trọng như vật à?
- Đương nhiên, chị coi em là đứa em trai duy nhất mà.
- Em xin phép một lát. - Nhật Anh đứng bật dậy và bỏ vào nhà tắm.
Cậu ngồi phịch xuống trước bệ rửa và cười chua xót.
Ý kiến của em quan trọng đến vậy ư? Vậy nếu em bảo chị hãy chọn em thay vì anh ta thì chị có đồng ý không?
- À khoan đã. - Trước khi đi ra cửa, nó nhớ lại một việc chưa kịp hỏi Minh Lam - Lúc nãy anh có thấy tôi... rút cái gì đó ra không?
Làm ơn, Minh Lam, tôi chưa bao giờ cầu xin anh điều gì, chỉ mong anh chưa từng nhìn thấy tấm thẻ đó.
- Rút cái gì ra cơ? - Minh Lam ngơ ngác.
- Một tấm thẻ, hay đại loại như thế.
- Chịu thôi, chẳng hiểu cô đang nói cái gì.
Không biết là được rồi - Nó nghĩ và thở phào:
- Được rồi, anh cứ nghỉ ngôi đi.
- Chào cô nhé, có cần tôi tiễn về không? Tiền viện phí tôi sẽ trả cô sau.
- Minh Lam, chẳng thà anh cứ quay về bản tính "khỉ đột" của mình có phải hay hơn không, tôi không quen cái cách cư xử dịu dàng này đâu.
- Hey, tôi khỉ đột bao giờ hả?
Cửa phòng bệnh đã đóng lại, khuôn mặt Lam từ từ thay đổi, không còn nét dịu dàng như trước.
Hắn đã nói dối.
Hắn biết tấm thẻ đó.
Biết sự quan trọng của nó.
Còn về cách cư xử khác thường của hắn, đó là vì hắn đã nhớ ra tất cả.
Mọi chuyện.
Đó là một buổi tiệc do các nhà chính trị gia tổ chức để chúc mừng cho sự kiên nhà đâù tư API thành công trong một dự án lớn. Minh Lam là một cậu bé sáu tuổi cũng lò dò đi theo ba mẹ tham dự buổi tiệc.
- Ghê nhỉ, hôm nay Minh Lam nhà ta cũng đồng ý đi theo ba mẹ cơ đấy. - Bà Minh cười và xoa đầu đứa con trai nhỏ.
Lam không để ý đến điều đó, cậu bé đang chăm chú quan sát một cô bé mặc một bộ váy áo màu hồng phấn ngồi bên cạnh chủ tịch API. Nhân lúc cha đang mải tiếp khách, cô bé đó đã chạy về phía hướng có một vườn cây dành để đón tiếp các quan khách. Lam chưa kịp suy nghĩ mà đã vội chạy theo luôn.
Cô ấy trèo lên một cái cây cao và ngồi vắt vẻo trên đó, mắt dõi ra xa như đang tìmkiếm thứ gì. Đây là thời điểm thích hợp - Lam nghĩ và chạy đến chỗ cái cây. Cậu gọi to:
- Bạn Trà!
Trà nhìn xuống, tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Bạn hãy...
- Thanh Trà! Mình đến rồi.
Câu truyện của Lam bị cắt đứt bởi một cậu bé khác.Trông cậu ta vừa luộm thuộm mà quần áo vừa lôi thôi, nhìn là biết ngay con nhà nghèo.
Thanh Trà cũng quên luôn cả Lam, cô bé tụt xuống gốc cây, mừng rỡ nói:
- Sê In, cậu đến rồi à?
- Ừ, tớ phải đánh lạc hướng sự chú ý của mấy người gác cổng mới vào được. Cậu gọi tớ có việc gì thế?
- Đi, mình mới phát hiện ra cái hang thỏ, đẹp lắm.
- Đợi đã. - Minh Lam không chịu nổi sự thân mật của hai người này - Còn mình thì sao?
- Bạn á? - Trà bối rối - Thế bạn muốn gì?
- Mình muốn bạn làm bạn gái của mình.
- Việc này... không được.
- Tại sao? - Lam bất mãn nói.
- Vì...
- Vì thằng nhóc này phải không? - Lam hung hăng xấn xổ chỉ vào cậu bé có cái tên Sê In kì lạ.
- Tóm lại là không được, mình chỉ chơi với Sê In thôi.
- Nó có gì hơn mình chứ? - Lam nắm chặt tay của Trà, không cho cô bé có cơ hội giật ra khiến cho cô phát đau - Nhà mình có bể bơi, có xe hơi, có tất cả mọi thứ trên đời...
- Buông ra! - Thanh Trà hét.
- Này, bạn hơi quá đáng rồi đấy. - Sê In, người im lặng từ nãy giờ lên tiếng - Có gì thì để từ từ rồi...
Nhưng Sê In chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lam tống cho một cú đấm trời giáng . Cậu loạng choạng ngã xuống và khóe miệng bắt đầu rơm rớm máu.
- Bạn đang làm cái gì vậy? - Thanh Trà chạy tới chỗ Sê In đang bị thương.
Cô bé cố gắng để không khóc và tỏ ra dũng cảm khi nhìn thấy tình trạng của cậu bạn. Đôi mắt cô bé long lên khi nhìn vào Minh Lam:
- Tôi ghét bạn! Và tôi không bao giờ muốn gặp lại bạn.
Chỉ còn mình Lam bị bỏ lại. Cậu có lỗi gì cơ chứ? Ai bảo thằng nhóc kia chiếm đoạt thứ của cậu muốn. Và những ai chống lại cậu, cậu thề sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó!
- Thanh Trà, con gái chủ tịch API, trên danh nghĩa là công ty nhưng đó lại là một thế giới ngầm. Rốt cuộc... cô là người như thế nào? Dù cô là ai thì Minh Lam này cũng sẽ bắt cô phải trả mối thù cũ.
Hôm nay là một