ngày kì lạ, người nó phờ phạc hết cả. Nó mở cánh cổng nhà, trong nhà tối om, hình như mấy người kia chưa về. Mà tên Nhật Anh đâu rồi ấy nhỉ.
Cốp!
Má ơi, cái gì thế này? Nó cúi đầu xuống, ra là một vỏ chai bia.
Và lúc này đây nó mới được chứng kiến cảnh Nhật Anh say đến nỗi không biết trăng sao là gì. Nó tức giận đá cho cậu ta một cái:
- Hết Lam rồi lại đến cậu. Nhóm "handsome" các cậu đang thi nhau hành hạ tôi phải không? Dậy đi!
Không những không dậy mà Nhật Anh còn nói mớ gì đó, đại loại là:
- Mỹ... Mỹ Lệ... Lệ.
- Mi-lo á? Cậu muốn uống sữa Mi-lo? - Nó ghé tai thật sát để cố gắng nghe xem hắn đang nói cái gì.
- Không... Mỹ... Lệ...
- Khổ quá! Có gì nói rõ ra xem nào, cứ mi-lo hay mi-le thì làm sao tôi biết được!
Đột nhiên cậu ta vùng dậy:
- Lô, lô cái gì. Cô thần kinh à? Để cho tôi yên đi.
- Tôi đã có lòng quan tâm mà cậu còn như thế à? Mặc xác cậu đó! - Nó dợm bước về phòng, bỗng nhiên có cái gì đó níu nó lại.
- Ở lại nghe tôi tâm sự đi.
- Hả?
- Cô ấy... rất đẹp.
...
- Cô ấy... dịu dàng.
...
- Người đầu tiên đỡ tôi dậy.
...
- Người đầu tiên cho tôi ăn những thứ đồ ăn tôi chưa được ăn.
...
- Người đầu tiên... làm bạn với tôi.
...
- Vậy mà,... cô ấy YÊU NGƯỜi KHÁC. - Cái thằng cha Nhật Anh tự nhiên lên cơn hất luôn cả vỏ lon bia vào người nó.
- Náy, tôi đâu phải cái bia đỡ đạn. - Nó hét, nhưng chợt nhận ra tên Nhật Anh đang đau khổ theo đúng nghĩa thật sự, thì ra cậu ta cũng giống như nó.
Bỗng nhiên cái miệng trời đánh của nó lại phát ngôn linh tinh:
- Con trai sao lại nhụt chí thế chứ. Cậu phải tin rằng...
...
- Cậu là người đẹp trai nhất trên thế giới này!
...
- Giỏi giang nhất!
...
- Không thiếu gì người hâm mộ.
Đến lúc này nó mới nhận ra tên Nhật Anh đang nhìn mình bằng ánh mắt của một người bình thường nhìn một thằng tâm thần. Trời ơi, xấu hổ quá, chuyện mình chưa lo được đã lo chuyện người ta rồi T-T.
- Cảm ơn, vì đã cho tôi biết một số chuyện.
Sau khi nói xong câu đó, Nhật Anh bỏ luôn về phòng. Gì chứ? Nó đã nói được câu nào ra hồn đâu. Chẳng lẽ Nhật Anh không biết là mình là một người đẹp trai, giỏi giang, không thiếu gì người hâm mộ ư?
Cùng lúc đó, tại phòng của Nhật Anh.
Ánh trăng ban đêm rọi xuống người Nhật Anh khiến cho cậu ta càng đẹp và... nham hiểm hơn. "Nhân vật chính" lúc này đang còn mải cười khùng khục:
- Được lắm, Thanh Trà, mọi lần cứ bảo là ghét tôi mà hóa ra cũng nghĩ tôi là một người đẹp trai, giỏi giang, không thiếu gì người hâm mộ à? Giấu đầu hở đuôi rồi nhé.
- Sao tự nhiên mình thấy nghứa tai quá vậy ta??
Sáng.
Woa, hôm nay nó chính là người đến sớm nhất q0p. Vậy là có thể tạm thời dứt mấy cái đuôi kia ra rồi. Ngó nghiêng ngó dọc một hồi không thấy ai, nó vừa đi vào phòng thay đồ vừa ngâm nga hát:
- Một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rắng quác quác quác quạc quạc quạc...
Đây chính là nỗi mặc cảm lớn nhất của đời nó: không bao giờ dám hát trước mặt người hát. Nó tự thừa nhận mình không có khả năng âm nhạc từ lúc phá hỏng dàn đồng ca khi còn học mẫu giáo.
Đáng lẽ nó còn hát tiếp đấy, cho đến khi nghe thấy tiếng lục cục bàn ghế ở cuối dãy. Người nó dường như sắp đông cứng, nó từ từ quay đầu lại...
- Cha mẹ ơi, từ lúc sinh ra đến giờ con chưa thấy ai có giọng ca "vàng" đến thế. - Tên Lam dường như sắp tắt thở.
- Ha ha ha... Thanh Trà, cô bắt chước tiếng kêu của vịt trông giống lắm đấy. - Nhìn tên Nhật Anh kìa, cái tướng cười của hắn trông rõ là vô duyên!
Còn Minh Nhật, bình thường trông hắn đáng sợ đến thế mà bây giờ hắn cũng gục người xuống vàn, đôi vai run như động đất cấp độ mười, nhìn là biết hắn đang cười nó. Mặt nó trong phút chốc đỏ bằng mười trái cà chua công lại.
- Tôi hát đấy, thì sao nào? - Nó hét.
- Thì có ai nói gì đâu nào. - Minh Lam ra vẻ nghiêm túc, rồi tự nhiên hắn lại lăn ra cười như lên cơn động kinh - Mẹ ơi, buồn cười quá.
- Đủ rồi đấy, cười đủ chưa hả?
- Chưa! - Ba tên đó cùng đồng thanh, sau đó lại lăn ra... cười tiếp.
- Kệ mấy người đó. - Nó quyết định đi ra làm việc cùng các nhân viên khác còn hơn là nói chuyện với ba cái tên biến thái này.
- Này, cậu có thấy hôm nay trên mặt anh Lam xuất hiện mấy vết xước không? - Nữ sinh A.
- Hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? - Nữ sinh B.
- Tiếc quá, khuôn mặt đẹp trai thế mà.,. - Nữ sinh C.
- Nhưng phải công nhận cái dáng người trầm ngâm của anh ấy thật man. - Nữ sinh D.
...
Quả là người được hâm mộ, có mấy vết xước trên mặt mà cũng được bàn ra tán vào như thế. Sau cái trận cười kia thì Minh Lam trầm ngâm hẳn, lại còn chủ động ngồi tách nhóm nữa chứ. Điệu bộ thường ngày của hắn ta đâu rồi?
- Này, hắn mắc cái chứng gì vậy? - Nhân lúc đưa cà phê cho Nhật Anh, nó hỏi cậu ta luôn.
- Còn sao nữa? - Nhật Anh nhấp một ngụm cà phê - Họ ra tòa rồi.
- Ai?
- Ngớ ngẩn à? Bố mẹ nó chứ ai, chẳng lẽ lại là nó.
- Sao các anh vô tâm quá, bạn bè có gia cảnh như thế mà chẳng thèm an ủi lấy một câu.
- Cô thử an ủi nó xem, hay kết quả thu được chỉ là vài cú đấm?
Nó thừa hiểu cái câu nói của Nhật Anh, thôi thì cứ kệ hắn ta.
Giờ ăn trưa.
- Mọi người nghe đây! - Nhật Anh đằng hắng với tất cả các nhân viên - Ngày mai sẽ bước vào lễ Tết nên quán sẽ đóng cửa cho đến khi kết thúc ngày lễ.
Oh! Nó quên béng mất là ngày mai sẽ đến lễ Tết! Vậy là nó có thể thoát ra khỏi bàn tay ba tên ác ma kia rồi! La la...
- Bạn Vân?
La la la... không lên quan đến nó, ăn mừng đã.
- Bạn Vân?
La la la... hình như tiếng quát hơi to.
- Bạn Vân! - Lần này hình như còn kèm theo cả tiếng đập bàn, mà cũng... hình như... tên nó hiện tại là...Vân.
Và giờ nó đã ý thức được mình đang làm cái trò quỉ gì. Trong tư thế hai tay thì giơ cao lên trời như tội phạm bị bắt, miệng thì ngoác ra như mèo thấy mồi, thật mất mặt làm sao. Muộn rồi, nó đã biến thằng một thằng tâm thần trong mắt mọi người. Hu hu... lần thứ hai bị mất mặt, ước chi có một cái lỗ cho nó chui xuống....
- Này, Nh