ra mở cửa cả, tên Nhật Anh chết xó trong đó rồi hay sao? Thấy cửa không khóa, nó đẩy cửa vào trong.
Bên trong ồn hơn nó nghĩ.
Tiếng của chiếc máy hút bụi rè to như thể đây là chiếc máy được dùng từ cả ngàn năm trước rồi. Một ông chú tầm tuổi trung niên vừa huýt sáo vừa làm việc, chợt nhận ra ai đó đang đứng ở cửa, ông chú đó ngước đầu lên:
- Cháu...
- Dạ, cái tạp dề của chú... - Nó đang cố để không bò ra đất mà cười.
Có vẻ như chú ta cũng nhận ra vẻ mặt của nó, cúi xuống dưới nhìn cái tạp dề của mình. Phải nói đó là cái tạp dề biến thái thì đúng hơn, với màu vải chủ yếu là màu hồng và chữ "Love" to đùng không muốn nhìn cũng không được. Ông chú đó dở khóc dở cười nhìn nó và sau đó thì mất hút trong cái nhà tắm...
- Khỉ thật, cũng tại thằng quỉ đó bắt mình... - Ông chú lầm bầm nguyền rủa, rồi sau đó chuyển ngay bộ mặt tươi cười sang nhìn nó - Cháu là nạn nhân của thằng quỉ đó đúng không?
- Dạ?
- Chú bị nó mua chuộc từ ba năm trước rồi. Nó nói rằng nếu chú muốn thuê nhà với giá rẻ thì phải làm nô lệ cho nó, mà lúc đó chú cũng đang túng tiền...
Trời ạ, thì ra đây là anh chàng tuyệt vời trong mắt mọi người đây, đúng là một tên ác ma, còn dám sai bảo cả người bề trên. Nó cũng chưa kịp đồng cảm với chú kia thì ông chú đó đã đánh ngay một câu:
- Nhưng mà cũng tốt, có thêm một người nữa thì từ nay chú cũng đỡ phải làm việc một mình.
Người đâu mà...
- Thôi, để chú giới thệu cháu với mọi người. - Vừa nói dứt câu ông chú đã đứng bật dậy rồi lôi nó vào phòng khách, nơi đang vang lên những tiếng cười khanh khách.
Đó là một bà cô nhìn bề ngoài trông có vẻ là người có lối sống phóng khoáng, mặc quần vải hoa và áo rộng thùng thình, cứ vô tư vừa xem ti vi vừa cười như thể có mỗi mình cổ ở trong phòng. Đúng là tên Nhật Anh toàn quen với những con người quái dị.
- Cô Kim! - Ông chú gọi to.
- Ha ha ha, buồn cười quá.
- Cô Kim!
- Ha ha ha ha...
Bộ tên của cổ buồn cười như vậy sao O_O?
Không còn cách nào khác, ông chú đành tiến đến bên ti vi và tắt phụt nó lại, lúc này những tràng cười mới chấm dứt.
- E hèm, cô Kim, đây là ô sin mới của nhà chúng ta.
- À, chào cháu, thằng Nhật Anh cũng nói cho cô về cháu rồi. - Cô Kim nói - Còn bây giờ thì cô phải... xem ti vi tiếp.
- Cô ấy là vậy đó - Ông chú lắc đầu - Dì của Nhật Anh đấy. Còn chú là Tuấn, cháu cứ gọi chú là chú Tuấn được rồi.
- Dạ vâng...
- Chú Tuấn, mua giúp cháu trai nước.
Tên Nhật Anh vừa ngáp một cái rõ dài vừa bước xuống cầu thang.
- Ờ, chú đi ngay.
- Còn cô, đi theo tôi. - Nhật Anh ngoắc tay gọi nó, cậu ta dẫn nó vào một căn phòng.
Nơi đây quần áo thì vứt lung tung, bừa bãi, sách vở thì mỗi quyển một nơi. Vỏ bánh, vỏ kẹo xếp thành đống trên giường, đột nhiên nó rất muốn biết nếu các fan của Nhật Anh mà nhìn thấy cảnh này thì họ sẽ nói gì.
- Đây là nơi cho người hay cho lợn sống vậy - Nó chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.
- Thì tôi đang cần cô dọn giùm đó. - Nói xong Nhật Anh nhảy phóc lên cái ghế gần đó và bắt đầu lên net.
Bắt... bắt nó dọn hết đống này á? Hot boy kiểu gì thế này? Càng ngày nó càng muốn cho tên này ăn vài cú đấm.
Kì lạ hơn nữa là khi nó chuẩn bị dọn dẹp thì cũng có một cô bé khác từ đâu chui ra. Lạ ở chỗ là cô ta cũng dọn dẹp cùng nó. Không lẽ...
- Này? Chẳng lẽ em cũng bị cậu ta mua chuộc?
Cô bé đó lặng lẽ gật đầu.
Nó thật chẳng còn từ nào để diễn tả về tên Nhật Anh nữa rồi.
Tối.
- Ê, cô đi mua cơm đi. - Tên Nhật Anh nói với nó khi cả bốn người cùng ngồi yên vị trước một cái bàn ăn... trống rỗng.
- Bộ không có ai nấu cơm sao?
- Làm gì có, ở đây còn chẳng có lấy một cái nhà bếp. - Chú Tuấn thở dài.
Phải, nếu như có một cái nhà bếp thì nó đã chẳng phải cuốc bộ để đi tới quán cơm rồi. Đang bực tức sẵn trong lòng, bỗng nó va phải ai đó.
- Là thằng nào hả?
Rồi nó ngước đầu lên, là Minh Nhật.
- Là thằng nào à? - Minh Nhật quay đầ lại, bỗng hắn xốc cổ nó lên.
- Sẵn tiện tôi nói luôn - Nó không nhìn thấy đôi của Minh Nhật vì bị tóc che khuất nhưng vẫn cảm nhận được một sức mạnh ghê gớm - Cứ thử làm Tiểu Ly khóc lần nữa xem.
Nó bị Minh Nhật đột ngột thả xuống đau điếng người. Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên hắn lại lôi cả Tiểu Ly vào? Đúng là hôm nay Tiểu Ly đã vùng vằng khóc lóc đòi nó kể chuyện về nhóm "handsome" cho cô nàng. Vấn đề là... tại sao Minh Nhật lại biết chuyện này? Và ruốt cuộc hắn ta là người như thế nào?
- Này? Có phải lúc cô ra ngoài bị xe tông nên bây giờ mới trở nên ngớ ngẩn không? - Nhật Anh huơ huơ tay trước mặt nó.
- Vớ vẩn! - Nó cầm lấy đôi dép nện cho hắn ta một phát, từ nãy đến giờ nó vẫn đang đoán già đoán non về Minh Nhật.
Chợt nhớ ra điều gì đó, nó lại nói:
- Cô bé kia không xuống ăn à?
- Quỳnh Hoa hả? Khi nào đói thì con bé đó sẽ tự xuống ăn thôi. - Nhật Anh nhún vai - Để nó xí chỗ làm con ma xó trong nhà cũng tốt.
- Muốn ăn dép nữa không? - Nó trợn mắt - Cậu chủ mà đối xử với người làm như vậy à?
- Đó là do con bé muốn như vậy thôi. - Nhật Anh nhún vai, câu truyện tạm thời kết thúc.
Sau bữa cơm tối.
- Alo, Tiểu Ly, cậu quen biết với Minh Nhật của nhóm "handsome" à?
- Chuyện này... tút tút...
- Trời ơi, con nhỏ này đang làm gì thế không biết? - Nó tức giận quăng điện thoại xuống.
Nó đang phân vân xem có nên hỏi Nhật Anh về Minh Nhật hay không. Trước đây nó không để ý đến Minh Nhật lắm nhưng qua việc đụng chạm vừa rồi với hắn nó đã rút ra được một bài học: thằng cha này không hề đơn giản. Có lẽ Tiểu Ly cũng quen biết với hắn và nó cảm thấy lo lắng cho cô bạn. Nhưng dù sao Minh Nhật cũng là bạn thân của Nhật Anh, nếu nói chuyện này ra liệu