ên, nói khoáy thêm tiếng nữa: “Em nói ai đó chứ có nói thầy đâu. Ngộ à!”, nói xong tôi cắp cặp quay lưng đi xuống bàn bét ngồi học. Sinh phùng mang khoanh tay thở dài, còn con bé My hết nhìn tôi rồi lại nhìn anh chả hiểu gì cả.
Suốt buổi học nỗi buồn chán cứ lơ mơ trong tôi. Hễ nhìn Sinh tôi lại thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Sao mà chán ghê ta! Có lẽ là ngày chủ nhật tôi nên ngủ suốt cả ngày. Vì biết đâu trong mơ tôi sẽ mơ thấy anh và tôi đi xem phim thì sao, như thế còn được hơn nhìn thấy con bé ấy cứ lởn vởn bên anh….
Khi nghe tiếng chuông reng, tôi là người vọt ra trước nhất. Đi về cho lẹ để ra quán ngồi nhâm nhi để “quên” buồn. Khi tôi đang để xe tôi thấy thầy Lâm và anh đứng nói chuyện ở hành lang phòng giáo vụ ra chiều vui vẻ lắm, cái nụ cười quyến rũ đó giờ tôi thấy ghét kinh khủng. Với ai cũng cười được. Tôi thất thểu dẫn xe ra khỏi chỗ giữ, cúi mặt xuống đất lắc đầu chán nản rồi lẩm nhẩm: “ Cuối tuần này mình làm gì đây, lại đi ra quán cà phê và ngồi ngắm sao hả?Hay vặn máy lạnh trong phòng và cuốn mền nằm ngủ?” Tên giữ xe thấy thái độ tôi như thế cũng mắc cười, hắn chọc: “ Sao vậy, thất tình hả cưng? Cuối tuần không ai đi chơi với cưng hả?Anh đi cho nè.”. Á à! Dám chọc bà à, bà đang cơn điên đây. Mày tới số rồi. Nghĩ thế tôi buông thỏng hắn một câu: “Dạ, cám ơn lòng tốt của anh. Anh lo thu tiền giữ xe đi, đừng ở đó rảnh rỗi lo cho em, bảo vệ la anh bây giờ. Em đang vội, anh vui lòng thu tiền giữ xe nhanh lên chút được không?”. Gã giữ xe cứng họng nhìn tôi, tức tối lắm nhưng tất nhiên hắn không thể phản bác gì. Tôi đã quá lịch sự.
Gần ra tới cổng trường thì tôi nghe tiếng thầy Lâm gọi ý ới sau lưng: “ H, H. Chờ chút!”. Thầy chạy đến gần tôi đứng thở dốc: “ Thoắt cái là thấy ra tới đây rồi. Cái vé hội chợ nãy quên lấy nè.Một vé đi được hai người, em dẫn bạn đi cho vui, tui cũng rủ bạn đi nữa.Đi quậy chơi đi, thứ bảy cũng không bận gì.Bật mí nghen, bạn tui đẹp trai lắm.”
Cái này làm tôi hơi quê à nha, ổng cứ làm như tôi thấy người đẹp trai nào cũng nhảy vô vậy đó. Mê đẹp trai thì cũng phải có mức độ chứ. Mà thôi kệ! Thứ bảy học xong, rảnh rỗi đi chơi cho đỡ buồn. Về nhà buồn chán cũng vậy. Tôi gật đầu nhưng lại nói dỗi: “ Được, em đi. Mà em đi tại em chán thôi, chứ ông bạn đẹp trai của thầy em không quan tâm. Em đâu có bạ người nào đẹp trai mà em cũng mê đâu.”
Thầy Lâm gật đầu cười với tôi: “ Rồi, rồi. Biết rồi, xin lỗi. Nói tóm lại là có đi phải không? Đúng 7 giờ chờ tui ngay ở cổng hội chợ đó. Nhớ nghen… Nhắc lại lần nữa là đúng 7 giờ đó…”, tôi cũng ừ hử chào thầy rồi leo lên xe về….
Khi về nhà, thấy mặt tôi mẹ hoan hỉ: “Con cưng, chủ nhật đi lên ông Ngoại dự đám giỗ. Cậu Phú con về.”. Tôi đám ỉu xìu “ Dạ.”, rồi thưa mẹ đi lên phòng, mẹ nhìn theo tôi ngơ ngác: “Con nhóc này lạ thiệt, bình thường nó nghe cậu Phú về là nhảy nhõm lên “quà con đâu”, mà nay tỉnh bơ vậy. Mà mấy ngày nay thấy nó cư lơ mơ vậy, giống như người chết rồi vậy á.”
Ba tôi mỉm cười nói với mẹ: “ Kệ nó đi em, đi học về mệt mà. Ngày mai nó lại tưng bừng cho coi.”
Trời! Ba mẹ nào có biết tôi “ I’m in sorrow of love (tôi đang thất tình)” đâu, có còn tâm trạng nào mà đú đởn như mọi khi, mà nghe đến cậu Phú lại nhớ đến cái ông Sinh đó. Người đâu mà giống nhau thế? Tôi bật máy lên check mail thì cậu Phú tôi đang online liền boom vào nói chuyện với tôi: “Con à, cậu sắp về. Mai là lên máy bay. Chủ nhật cậu gặp con nhé. Có quà cho con nè. Cậu đang làm việc, sẵn online hỏi thăm con chút. :> ” Tôi bật cười, lần nào về mà cậu chẳng có quà cho tôi, chỉ có tôi là chưa có quà cho cậu thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng khi nào rãnh rỗi thì thiết kế một cái lịch tặng cậu mới được.
Tôi được ba trang bị cho máy vi tính từ rất sớm nên chuyện vọc phần mềm với tôi là một thú tiêu khiển khá ư là hay. Nhờ nó mà tôi đi trước lũ bạn ở trường ở khoản tin học và lâu lâu lại làm rộ lên chuyện buôn bán ảnh do tôi thiết kế theo đơn đặt hàng của chúng nó, vui lắm kia.
Tôi định sau khi tốt nghiệp lớp 12 này sẽ đi theo ngành đồ họa và tiếng Anh, tôi thấy ngành đó rất hợp với tôi.
Tôi đánh trả lời lại cậu: “ Dạ, con cám ơn cậu nhiều. Cậu ơi, mấy tháng nay ở trường con học anh văn có ông thầy giống cậu lắm, khoảng 85 %. Có khi nào ổng là anh em họ với cậu không? ;;)”.
“ Giống 85% hả con :-O ? Ừ nhiều khi anh em rơi rớt đâu không biết Mà đẹp trai giống cậu hả? Chắc không bằng đâu nhỉ, cậu đẹp trai hơn. Con vô coi kĩ lại đi ) .Giỡn thôi. Con chưa ngủ hả?”. Tôi ôm bàn phím cười nắc nẻ. Cậu Phú tôi là người rất đẹp trai và dễ thương… nhưng dễ thương thứ mấy trong nhà thì không biết, vì nhà tôi có nhiều cậu dễ thương lắm. Mặc dù cậu chỉ là cậu họ, nhưng tình thương của cậu đối với tôi thì không thua gì mấy người cậu ruột cả. Tôi muốn gì cậu cũng gửi cho, nhà tôi gặp khó khăn gì cậu cũng giúp đỡ.
Khi tôi còn nhỏ, tôi hay ước nếu có người yêu thì tôi cũng mơ ước có một người giống như cậu. Đúng là cầu được ước thấy, gặp thì gặp rồi đó mà đâu có dễ thương bằng. Thậm chí là còn đáng ghét, rất đáng ghét.
“ Dạ con sắp đi ngủ đây. Cậu làm việc vui nhé. Bữa nào được con sẽ gửi hình ổng cho cậu coi. Không giống không ăn tiền B-) Oáp!!! Giờ con buồn ngủ quá 0 . Ừ, bye con, sao lũ trẻ bay giờ phát minh ra ngôn ngữ chat lạ quá vậy, bb là bye bye, rồi G9 là good night. Tiện nhỉ.”….
Tôi vừa đưa tay tắt máy thì điện thoại reng, tôi cầm máy a lô thì tiếng con Trâm vang lên: “Tao nè. Sao rồi, chủ nhật đi coi phim với ảnh phải không? Sướng quá ta.”. Tôi gằn giọng với nó: “ Rất tiếc đã làm mày thất vọng, nhưng chủ nhật tao sẽ đi lên ông Ngoại dự đám giỗ. Còn tối đến thì nằm nhà hoặc qua mày chơi. Còn ảnh hả, quên đi.”
“ Huh??? Dzậy là sao? Mày có vé rồi sao lại nằm nhà?”- Trâm ngạc nhiên hỏi lại. Tôi đoán là cái mặt nó lúc này không khác với cái muỗng là mấy, vì nó ưa nghệch mặt ra mỗi khi ngạc nhiên.
Tôi bèn kể từ đầu tới đuôi cho nó nghe chuyện mấy nay tôi chưa có dịp kể vì không qua lớp nó chơi. Tuy Trâm là bạn thân của tôi nhưng lại không c