giẻ lau. Tên "vua" Nhật Anh vừa hống hách vừa đập bàn quát:
- Dì Kim! Chỗ kia vẫn còn hai hạt bụi.
- Chú Tuấn! Cái bàn chú đang xếp bị lệch nửa phân kìa.
- Quỳnh Hoa, em để sót ba mi-li-mét mạng nhện đấy!
- Còn cô, đứng đấy làm gì, lau chùi đi.
Cuối cùng cô Kim là người không thê chịu đựng nổi thêm nữa, cổ đứng dậy đập bàn quát:
- Mày vừa phải thôi nhé, đây là dì mày mà mày cũng sai khiến à? Còn nữa, mày bắt mọi người làm việc như mấy con nô lệ mà mày chỉ biết đứng chỉ đạo thôi hay sao?
- Cô Kim! - Nhật Anh nói với cô bằng một giọng nghiêm nghị - Đây là chuyện quan trọng, cháu không đùa đâu.
Quả thực điệu bộ của Nhật Anh khác với mọi ngày làm nó thấy... hơi sợ. Đó chính là lí do vì sao không ai dám quát hay chống đối lại cậu ta. Lửa giận của cô Kim tắt ngúm chỉ còn lại một phần. Cô chở về chỗ lau dọn của mình và lẩm bẩm : "Thì dì mày cũng đâu có đùa".
Một tiếng sau.
Những người phải lau dọn như nó cùng ngồi túm tụm lại một góc. Người nào người nấy đều trông như cái bánh xe bị xịt lốp. Chỉ riêng tên Nhật Anh là vẫn "tràn trề sức sống", vì cậu ta đâu phải dọn dẹp -__-^. Sau đó Nhật Anh mang bộ quần áo hàng hiệu vào phòng là ủi, chắc là chuẩn bị mặc (Mà bộ ở nhà cũng phải mặc đồ hàng hiệu ư?). Và từ căn phòng nơi cậu ta vừa bước vào vang lên tiếng huýt sáo. Cả bốn người trong "đội quét dọn" mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Chú Tuấn mồm há to đến nỗi có thể đút được hai quả trứng:
- Cái thằng này hôm nay uống phải thuốc độc hả?
- Cha mẹ ơi, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy. - Cô Kim ôm đầu than vãn.
Quỳnh Hoa thì vẫn lặng im.
Còn nó vì ngạc nhiên quá nên không nói lên lời.
- Mọi người!! - Nhật Anh từ đâu bỗng nhảy xổ ra làm cả bốn người dật bắn mình - Tôi có bốn cái vé xem phim đây này.
- Bắt người ta dọn dẹp rồi thì bây giờ còn đuổi khéo đi à? - Cô Kim mỉa mai.
- Dì... - Nhật Anh gãi gãi đầu.
- Thôi, nó đã "có lời" đuổi đi rồi thì còn ăn vạ ở đây làm gì nữa. - Chú Tuấn là người đứng dậy đầu tiên.
- Phải, tôi cũng đi đây. Tự nhiên có vé xem phim miễn phí thì tội gì không đi - Cô Kim đứng bật dậy rồi quét mắt về phía nó và Hoa - Hai cháu muốn ở đây?
- Dạ không, bọn cháu cũng đi đây ạ. - Nó vội kéo tay Hoa.
Và thế là bốn người cùng nối đuôi nhau đi ra về phía cửa trông không khác gì... bốn con chim cánh cụt. Vừa bước ra ngoài, không hẹn mà cả cô Kim và chú Tuấn nhất loạt nhảy vào bụi rậm ở đó. Nó bối rối:
- Ơ thế không phải cô chú bảo...
- Cháu tưởng thật à? - Cô Kim mặt vẫn tỉnh bơ - Muốn xem gì chước hết phải xem mặt "đối tác" của nó đã.
Nói đến đây thì nó cũng tò mò, thế là nó dắt Quỳnh Hoa vào nhập hội luôn.
Nửa tiếng trôi qua.
- Này, anh dẫm vào chân tôi rồi đấy.
- Cô tránh qua cái nào, tối quá tôi chẳng nhìn thấy gì.
- Khỉ thật! Muỗi ở đây sao mà lắm thế này?
- Cô ơi, bao giờ thì người kia mới đến?
- Ê! - Chú Tuấn bỗng nhảy dựng lên - "đối tác" kìa.
Tức thì nó, cô Kim, Hoa đều quay phắt lại. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nó chừng hai, ba tuổi. Khuôn mặt và mái tóc đều hoàn mĩ, thân hình cân đối, vòng ba hoàn hảo. Nói chung là chỉ có... perfect trở lên.
- Chẹp, mĩ nữ ở đâu ra vậy ta? - Chú Tuấn chép miệng.
- Còn đâu ra nữa, thằng Nhật Anh mời đến chứ ai. - Cô Kim lắc đầu - Bây giờ cũng bày đặt có bạn gái rồi cơ đấy.
Vậy ra Nhật Anh đã có bạn gái rồi? Nó thấy hơi... hụt hẫng. Như vậy là sao? Thanh Trà, mày hãy mau tỉnh táo lại đi.
- Thanh Trà, cháu đứng đó làm gì? Không đi xem phim à? - Tỉnh lại thì nó đã thấy cô Kim cầm tay Quỳnh Hoa đang gọi nó, bên cạnh có chú Tuấn trông cứ như là... gia đình ấy. Nhật Anh bây giờ cũng có bạn gái rồi, không lẽ nó là người thừa T-T?
- Dạ thôi, cháu còn có việc, cô chú cứ đi vui vẻ.
- Ừm, vậy chúng ta đi trước đây.
Còn lại một mình, nó vừa đi lang thang khắp các dãy phố và suy nghĩ. Thời gian này xảy ra khá nhiều chuyện, phải chi bây giờ mà gặp được cậu ấy thì...
- Thằng oắt con này, mày chán sống rồi hả? - Bỗng từ đâu vang ra tiếng quát xuyên thấu trời xanh.
Nó ngẩng đầu lên, thì ra nó đã đi vào một con phố khá hẻo lánh, trước mặt nó bây giờ là một toán tên du côn đang đứng tụ tập quanh một thanh niên, xung quanh chúng văng đầy các mảnh thủy tinh của chai rượu, những vỏ lon bia bị bóp méo. Nó hốt hoảng không biết làm sao cả, điện thoại bị thì bỏ quên, đồn cảnh sát gần nhất cũng cách mấy con phố nữa, quanh đây cũng chẳng còn ai. Giả sử có gọi được cảnh sát thì chưa chắc cậu thanh niên kia cầm cự được cho tới lúc đó. Khoan đã, mặt cậu kia trông quen quen, không phải là...
Taị nhà của Nhật Anh.
- Và sau đó...
- Chị Mỹ Lệ!
- Sao? Chuyện chị kể dở lắm à? - Mỹ Lệ lo lắng hỏi.
- Dạ không... - Nhật Anh nói, trống ngực cậu đang đập thình thịch và hồi hộp - Thực ra, em... hôm nay... đối với chị...
- Đúng rồi. - Mỹ Lệ bỗng vỗ đầu một cái như nghĩ ra chuyện gì đó - Xin lỗi vì đã ngắt lời em. Tính chị hay quên nên cho phép chị nói trước được không?
- Vâng, chị cứ nói trước đi. - Nhật Anh có phần hơi hụt hẫng.
- Đây là ảnh anh ấy. - Mỹ Lệ ngượng ngùng rút ra một tấm ảnh - Theo em... chị có nên thổ lộ tình cảm với anh ấy không?
Minh Lam!
Tối rồi mà sao hắn vẫn còn ở trong bộ dạng này? Đã say be bét mà còn đụng độ phải mấy tên du côn. Không xong rồi, gã to khỏe nhất chuẩn bị tung ra cú đẫm.
- Dừng tay! - Nó quát.
Mấy tên du côn quay sang và nhìn thấy trước mặt chúng là một cô bé mười lăm,mười sáu tuổi. Chúng quay sang nhìn nhau và phá ra cười. Tên lúc nãy định đánh Lam tiến lại gần nó và dí sát bộ mặt hắn về phía nó:
- Tưởng anh hùng hảo hán nào chứ thực ra lại là một cô nhóc xinh đẹp. Thế em đây có chịu hầu rượu bọn anh không, biết đâu bọn anh lại thả tên nh