Lamborghini Huracán LP 610-4 t
9xGiaiTri.Mobie.In
Thế Giới Giải Trí Di Động Miễn Phí
HOMESMS KUTEWAP TRUYỆN
Cài đặt Opera Mini 7.0 để truy cập wap nhanh và Tiết Kiệm kb nhé!
Tải Game Avatar Online 210 - Thế Giới Diệu Kỳ Trong Mơ
Chiến Thần Mobile Online - Phiên Bản Thần Vương Phục Sinh
Mobi Army 220 - Gunny Mobile Bắn Súng Đình Đám Nhất 2013
Tải Game Ninja School - Trường Học Ninja Online
Khí Phách Anh Hùng 145 - Game Mobile Thể Hiện Hào Khí Dân Tộc
Tải Iwin Online Phiên Bản HD Mới Nhất. Game Đánh Bài Cực Đỉnh
Trang Chủ » Đọc Truyện » Teen Story
↓↓ Truyện Teen – Quán CàFê Hoàng Tử

t sau.
- Cảm ơn rất nhiều. - Nó xuýt xoa khi nhìn đĩa thịt nướng và vài cái xiên - Nhưng ăn thế nào?
- Còn thế nào nữa, cho vào mồm, nhai rồi nuốt...
- Không đùa đâu nhá!
- Thôi được rồi, lại đây tớ chỉ cho. Nhưng theo tớ nghĩ với người như cậu thì cứ ăn bốc đi.
- Cậu muốn ăn đấm, đúng không? - Nó nghiến răng kèn kẹt.
- Tất nhiên là không rồi.
Và trong khi nó còn đang đắm chìm trong không khí vui vẻ, thì tại một nơi khác, nó không ngờ đã có người ngấm ngầm điều tra nó.
- Cậu chủ, tôi đã điều tra thông tin về cái người tên Nguyễn Thanh Trà theo đúng ý nguyện của cậu.
- Tốt lắm, báo cáo đi.
- Dạ, cô gái này đúng là con gái của chủ tịch tập đoàn API, sở hữu một bộ óc thiên tài đến kinh ngạc, trình độ của cô ta bây giờ phải đạt đến tầm bậc đại học rồi, ba cô ta...
- Thôi - Lam sốt ruột cắt ngang lời nói của tên quản gia - Vào vấn đề chính đi.
- Vâng, nghe nói cô gái ấy bỏ nhà đi cách đây một năm vì không thể chịu nổi hôn ước do cha mẹ sắp đặt. Còn có một thông tin cực kì quí giá nữa, thưa cậu chủ... - Tên quản gia ghé sát vào tai Lam - Vị hôn phu của cô ta là...
Đôi mắt Lam thoạt đầu ngỡ ngàng, sau đó chuyển sang một cung bậc cảm xúc lạ. Hắn mân mê ly rượu vang, cười một cách bí ẩn:
- Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, cô làm tôi tò mò rồi đấy, Trà.

Chap 10
Mai mối



- Sao cơ? Chú muốn cháu rời khỏi đây sớm một ngày?
- Suỵt! - Chú Sáu làm động tác im lặng rồi nói - Vì có mỗi mày là con gái nên chú muốn nhờ mày một chuyện.
- Chuyện gì ạ?
- Chú đã mời cô tới nhà hàng ăn cơm để cùng bàn bạc chuyện có tiến tới ly dị hay không.
- Cô vợ cũ của chú ấy ạ? Tuy chú và cháu không cùng huyết thống vì chú là con nuôi và cháu cũng chưa bao giờ thấy mặt cô vợ của chú cả nhưng cháu vẫn muốn khuyên chú một điều: những người đã ly thân thì chín mươi chín phần trăm bước tiếp theo sẽ là ly dị.
- Nhưng cô ấy là người tốt. - Chú Sáu vò đầu như muốn bứt nó ra khỏi cổ - Và chú cũng đang cố gắng theo chiều hướng tốt.
- Vậy sao cô chú còn ly thân.
- Cô và chú thấy rằng mình vẫn chưa hiểu về đối phương nhiều lắm, tính cách đôi bên không dễ gì hòa hợp.
- Thôi được, cháu sẽ cố giúp. Nhưng chú có thể kể cho cháu một vài điều về Sê In không?
- Hả? Nó thì có điều gì mà kể?
- Thì những lúc không có cháu ở đây cậu ấy có gì khác không?
- Khác á? Có vài hôm... trông nó lạ lắm.
- Sao cơ ạ?
- Ừ, có lần tự nhiên nó cứ ở lì trong phòng không chịu ra. Nghe tiếng động thì hình như nó đang rất đau đớn, nó gần như đã hét lên rồi đấy. Các chú bảo nó đi khám nhưng nó không chịu, vấn đề này cũng bị quên lãng khi mà ngay hôm sau nó lại trở nên bình thường.
Nó trở lên bàng hoàng, phải chăng Sê In đang giấu nó một điều gì đó, nhưng bây giớ có cậy miệng cậu ta ra cũng đừng hòng lấy được một thông tin nào.

Năm giờ sáng.
Cũng như lúc đầu, nó đón chuyến tàu vào lúc cả nhà còn đang ngủ say, nhưng lần này có cả chú Sáu đi cùng. Khi đợi tàu đến, nó đã cố tình nói giờ tàu khởi hành để Sê In sẽ ra tiễn mình như mọi lần. Đến bao giờ mới được gặp lại nhau? Biết là Sê In sẽ không đến nhưng nó vẫn cứ ấp ủ hi vọng, để rồi hi vọng lắm thì thất vọng càng nhiều...
- Trà, mau đi thôi, còn đứng đờ ở đó làm gì? - Chú Sáu gọi.
- Vâng, cháu đi ngay đây đây ạ.
"Tạm biệt" - nó lẩm bẩm, dường như là để nói với một người khác không có mặt ở đây. Rồi nó mất dạng cùng với những bước chân vội vã của hành khách. Nó đâu biết, có một người, vẫn âm thầm theo dõi nó.
- Mẹ, con không được phép có tình cảm này, phải không?
Bóng người đó xa dần, nhưng ngược lại với hướng mà nó đã đi. Tựa như hai đường thẳng song song chạy ngược chiều, vút qua nhau nhanh như một ngọn gió thoảng, chỉ còn lại nỗi đau tồn tại...

- Chào cả nhà!!!!!
- Ồ, cháu về rồi đấy à? - Chú Tuấn hớn hở nói - Tiếc quá, lần trước thằng Nhật Anh nó mời mọi người đi ăn và bảo...
- Chú Tuấnnnnnnnn! - Nhật Anh vội bịt miệng chú trước khi chú ta kịp nói ông ổng ra việc gì đó - Chú muốn cháu đuổi khỏi nhà không? Và cháu không hề nói cái "điều gì đó" như chú bảo.
- Thế sao mày phải sợ? - Chú Tuấn rướn mày.
- Cháu không thích bị hiểu lầm.
- Thế cơ à, nhưng chú muốn nói là mặt mày bây giờ có thể chiên được cả rổ trứng rồi đấy.
- Có chuyện gì vậy? - Nó thật không thể hiểu được hai người này đang nói về vấn đề gì.
- Cô mau đi mua cơm đi, còn đứng đấy làm gì!
- Vừa mới về chưa chào hỏi được câu nào đã giở giọng hách dịch! - Nó lầm bầm và hậm hực dợm bước ra ngoài, bỗng cô Kim gọi với lại:
- Trà ơi, vào phòng cô có việc nhờ chút!
- Dạ?
- Cháu biết hoàn cảnh của Nhật Anh không?
- Hơ... - Nó ngơ ngác.
- Nó đã phải đi ăn xin từ lúc mới năm tuổi... - Giọng cô Kim nghẹn ngào - Lớn lên nó được một gia đình nuôi và bị đối xử như một thằng nô lệ...
Chẳng hiểu cô Kim kể việc đó để làm gì nhưng nó thấy tội nghiệp cho Nhật Anh quá. Thì ra đó là nguyên nhân cho cái bản tính của cậu ta, Nhật Anh còn đáng thương hơn cả Minh Nhật. và lúc nó từ phòng cô Kim đi ra, nó và Nhật Anh đụng nhau. Nhật Anh gắt:
- Chưa đi à?
Lần này nó không chống đối như lần trước nữa, mắt nó ươn ướt khi nhìn Nhật Anh, nó vỗ vai cậu ta như một hành động an ủi:
- Cố lên nhé, tôi sẽ cho cậu đến tháng sau mới trả lương cũng được, hãy trả nốt nợ vay nặng lãi cho bố mẹ cậu đi.
Nói xong nó lao ra khỏi cửa, lần này đến lượt Nhật Anh ngạc nhiên nhìn nó. Chợt nhớ nó vừa từ phòng dì Kim đi ra, mặt cậu bỗng tối sầm lại.
- Dì Kim, dì vừa bép xép cái bá láp gì với cô ấy thế? Còn cái gì mà cho vay nặng lãi hả?
- Cái thằng ngốc này, dì vừa giúp mày đấy, chỉ là thêm một ít mắm muối trong câu chyện của mày thôi, con bé sẽ thân thiện với mày hơn cho coi.
- Nhưng không phải là cái cách đó, và dì đã thêm hẳn một thùng muối chứ không phải một ít đâu!

- Ủa, sao tự dưng hôm nay cả ba người cùng đi vắng một lúc thế?
- Có việc. - Nó, cô Kim và Nhật Anh đồng thanh trả lời.
Cái kiểu trả lời mập mờ ấy đương nhiên sẽ làm tăng
Trang: <<1 ... 1415161718 ... 43>>
Chia sẽ bài viết này lên Facebook Twitter Google+
↓↓ Cùng Chuyên Mục
 [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh
- 2013-07-22 / 08:07:45
 [Truyện Teen Cực Hay] Ngốc à !!! Anh đâu có khóc
- 2013-07-22 / 08:02:45
 [Truyện Teen]Vợ ơii ! Học bài
- 2013-06-30 / 08:34:43
 [Truyện Teen] Con Nhóc Bướng Bỉnh
- 2013-06-22 / 08:15:25
 Ôsin Xinh Gái và Công Tử Đẹp Trai
- 2013-06-08 / 01:54:19
1234»
Bài Viết Ngẫu Nhiên