thêm mối nghi ngờ của chú Tuấn:
- Có phải rủ nhau đi ăn lẻ không đấy?
- Làm gì có! - Cả ba lại cùng phản bác - Ai thèm ăn lẻ chớ.
Chú Tuấn vẫn ngờ ngợ và nói một bằng giọng cảnh cáo đặc sệt kiểu miền Nam:
- Cứ liệu đó, đừng có mà gạt tui ra nghen.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà, nó phóng đến ngay chỗ khu nhà cao cấp như đã hẹn với chú Sáu. Bước vào nhà là một không gian toàn quần với áo. Y như nó dự đoán, chú Sáu đang gặp rắc rối với mớ quần áo này. Nó nhảy dựng lên khi nhìn thấy cái kiểu ăn mặc "khủng bố" của chú Sáu:
- Trời ơi, cháu chưa từng nghe nói có ai mặc áo ba lỗ bên trong bộ comple đâu á!
Chú Sáu bối rối:
- Thế phải mặc cái gì?
- Tất nhiên là áo gi-lê rồi. - Tuy nó là người mù mờ về trời trang nhưng nó cũng không thể tin nổi kiến thức cơ bản này cũng có người không biết.
- Mặc thế này được chưa?
Nó nhăn mặt:
- Không phải chú định theo "mốt" của mấy tên nghệ sĩ suốt ngày ru rú trong phòng, mặc độc một cái quần đùi và để kiểu tóc như người Châu Phi đấy chứ. Ai lại để cái kiểu tóc kia. Nói thật mọi hôm chắc là có cô giúp nên chú mới được bảnh thế đấy, cứ đà này vài năm sau chú muốn vào hội những người độc thân vui vẻ cũng không được đâu, mà là hội những người ế đấy.
- Vậy nên chú mới cần mày giúp chứ.
Nó lắc đầu ngao ngán.
6h, nhà hàng Nhật Bản.
- Cố lên, chú, cháu sẽ ở bên ngoài theo dõi chú, chú đừng có mà làm trò gì lố bịch đấy.
- Ừ, chú biết rồi.
Chỗ chú Sáu ăn cùng với cô vợ có hai cửa, nó chọn cửa thứ hai để theo dõi. Ừm, có vẻ như vợ của Chú Sáu chưa đến, nguời chú run lập cập toát đầy mồ hôi hột, cứ một phút lại lau trán bằng một tờ giấy ăn. Nó trợn mắt, gặp vợ chứ đâu phải gặp sư tử cái cơ chứ. Với lại chú Sáu nói rằng vợ chú tính "tốt" cơ mà. Chẳng hiểu tốt như thế nào mà làm cho chú sợ đến mức độ đấy nữa. Cửa phòng đẩy ra, nó hồi hộp khi chuẩn bị được xem mặt cô vợ chú Sáu...
Đến bây giờ nó vẫn không thể tin được.
Cô Kim.
Đúng, chính là cô Kim!!!!
Có nằm mơ nó cũng không dám tin rằng vợ của chú Sáu lại là cô Kim. Thảo nào cô Kim lại đi vắng cùng giờ với nó. Thì ra cô Kim có chồng rồi. Cô Kim thì có gì mà chú Sáu phải sợ ghê thế nhỉ? Phải ngẫm nghĩ một lát nó mới hiểu ra.
Cô Kim không còn mang cái vẻ sống phóng khoáng như lúc trước nữa. Trông cô đạo mạo hẳn, với bộ đồ sang trọng và quí phái, cô ngồi rất có qui cách. Chứ bình thường lúc nó mua cơm về cổ đã nhảy xổ vào bàn ăn rồi. Cái kiểu trang nghiêm của cô khi nhìn chú Sáu trông cứ như là cảnh sát nhìn tội phạm ấy. Chú Sáu thì chỉ biết gãi đầu cười, đàn ông sao lại yếu đuối thế cơ chứ. Chú Sáu mở lời trước:
- Chào... chào Kim.
- Chào anh.
- Ờ... ờ... - Chú Sáu lắp bắp, trời ạ, đáng lẽ chú ấy phải đi vào vấn đề chính đi chứ, à với ờ cái gì nữa - Trời hôm nay... đẹp nhỉ?
Nó chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ thôi, cô Kim nhìn ra ngoài trời rồi lại nhìn chú Tuấn với ánh mắt khó hiểu. Trời đầy mây đen thế này thì đẹp cái nỗi gì chứ, nó cảm thấy may mắn vì mình không cùng huyết thống với ông chú này.
Cô Kim hắng giọng:
- Như anh biết, hôm nay chúng ta cần thảo luận về...
Đoàng!
Nó hơi giật mình vì tiếng sấm như muốn xé toạc bầu trời, và tức thì trong phòng vang lên tiếng hét như muốn làm sập cả cái nhà hàng Nhật:
- Sấm!!!!!!!!!!!!!!!
Nó nghĩ ngay là cô Kim liền vội hé mắt vào trong phòng. Cô Kim đúng là có bịt tai lại, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ của mình, có vẻ như cô sợ cái tiếng hét hơn là sợ sấm. Còn "nạn nhân" thật sự thì đang ngồi rúm ró ở cuối phòng.
Nó thở dài, giờ thì nó biết tại sao hai người này lại ly thân rồi
Hờ, anh ra ngoài có chút việc. - Chú Sáu gãi gãi đầu rồi phóng thẳng ra ngoài, đây là ám hiệu giữa chú và nó, nó sẽ gặp chú trước chỗ bồn rửa.
Nó lắc đầu, phen này phải "quạt" cho ông chú một trận mới được. Nó chuẩn bị chạy đến chỗ cổng bỗng chợt phanh két lại.
- Nhật... Nhật... - Nó lắp bắp không nên lời, tại sao Nhật Anh lại ở đây???
Khoan đã, Nhật Anh hình như đi cùng cô Kim, vậy là cậu ta chính là hậu thuẫn của cô Kim giống như nó là hậu thuẫn của chú Sáu! Thằng cha Nhật Anh đứng án ngữ trước cửa chính - cũng là lối đi duy nhất ra khu vệ sinh, bây giờ mà ló mặt ra là bị lộ thân phận ngay. Thôi thì chú Sáu ơi, cháu xin lỗi, cháu phải tẩu thoát trước đây.
Khu vệ sinh, trước bồn rửa.
- Khỉ thật, cái con bé này bắt mình đợi những mười lăm phút rồi, nó chết ở đâu không biết nữa.
Nó đang nép mình ở một góc tường, Nhật Anh vẫn đứng đó, tội nghiệp chú Sáu, chắc chú đợi từ lâu lắm rồi. Ồ, cô Kim bắt đầu đẩy cửa phòng ra ngoài, hình như là để gặp Nhật Anh. Nó dỏng tai lên nghe đoạn hội thoại:
- Cháu thấy chú ấy thế nào?
- Dạ? Tưởng em trai chủ tịch tập đoàn API tai to mặt lớn lắm ai ngờ lại là người như vậy. Hèn gì ông ta chỉ làm việc với mọi người qua máy tính, chắc không dám ra mặt. Loại như thế có khi bị dí cái súng đồ chơi vào trán cũng chạy mất trăm mét cho coi. Theo cháu cô nên để cơ hội cho chú Tuấn thì hơn.
- Đừng nói chú ấy như vậy chứ. - Cô Kim mắng nhẹ.
Hừ hừ, tên Nhật Ạnh, uổng công hôm nay nó thương hại cậu ta. Dám bôi nhọ dòng họ Nguyễn như vậy. Nhưng đau khổ hơn là Nhật Anh... nói đúng.
- Mà sao anh ấy đi đâu lâu thế nhỉ?
- Ôi giời ơi, chắc người ta chuồn rồi dì ơi.
Ring ring ring...
- A lô?
- Anh đi đâu lâu vậy? Thức ăn nhà hàng có vấn đề à?
- Hả? Không, anh ra gay đây - Trời ơi, Thanh Trà, mày có ra đây ngay cho chú không thì bảo?
Làm thế nào bây giờ, biết cứu vãn danh dự cho chú Sáu bằng cách nào đây? Chỉ còn một phương án hèn hạ nhất thôi, đó là chiêu "Anh hùng cứu mĩ nhân". Cấp bách lắm nó mới phải dùng đến cái chiêu này. Kia rồi, có ba tên côn đồ đang đứng túm túm nhau ở góc phố. Nó rút một xấp tiền ra, số tiền này là của chú Sáu cho để dùng vào việc gì đó, như việc này chẳng hạn. nó hươ hươ xấp tiền trước mặt bọn chúng:
- Thế nào? "Em" đây có muốn "chị" cho số tiền này không? (Toàn bị đàn áp, bây giờ mới được lên mặt)
Đương nhiên là bọn côn đồ gậ