i chảo", chỉ cần một cú thôi là cũng đủ vẹo cột sống cả đời rồi. Nó đành chạy vào một quán cơm gần đó rồi đợi cho bà Ba chạy qua đã. Nhưng chưa kịp đặt chân vào quán thì...
- Này, cô kia, cô quỵt tiền cơm của tôi hơn một tuần rồi đó.
Nó cảm thấy có mấy con quạ đang bay đi lượn lại trên đầu mình.
Những vị khách qua đường hắn sẽ thấy rất ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà đã có một cô bé bị một đám người từ già đến trẻ đuổi theo.
Hức hức hức, nó cứ đi qua quán ăn nào là y như chỗ đó lại có một người đi theo đuổi đánh nó. Nãy giờ đã đi qua hai mươi bảy quán ăn, đồng nghĩa với hai mươi bảy bà chủ nợ đuổi theo. Không được, cứ cái đã này thì vào bệnh viện một năm còn là ít. Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tấm biển lớn của một cửa hàng thẩm mĩ bên chỗ ngoặt, nó phóng vọt rồi nấp ở trong đó đợi cho mấy bà chủ nợ chạy qua. Và nó cũng có thời gian để đọc tấm biển đó khi mà bị những dòng chữ to tướng như gà mái ghẹ đập vào mắt mình:
Hút mỡ bụng
Nghe mà chỉ muốn ói.
Người ta có câu "Khổ tận cam lai" nhưng nó đã khổ lắm rồi mà chẳng thấy "cam" của mình đâu cả. Bằng chứng là:
Từ đầu ngõ vang lên tiếng huýt sáo, nó quay đầu lại, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Là Nhật Anh!
Lại cái kiểu "tóc lông nhím", hai bên tai thì đeo hai chiếc khuyên tai, cứ cái đà này thì nó sẽ chẳng phân biệt ra được ai với ai mất. Mặt hắn ta hôm nay có vẻ tươi lắm, hai tai đeo hai dây nghe nhạc. Lại còn huýt sáo nữa. Chết rồi, bị tên này bắt gặp nó đang chui rúc ở đây thì mất mặt lắm. Hãy coi tôi là người vô hình, người vô hình...
- Ồ?
Ồ cái gì mà ồ, bộ không thấy người ta đang khổ sở à. Mà thôi, biết đâu hắn đang gọi người khác thì sao.
- Cô nấp ở đó làm gì vậy?
Đến lúc này thì không thể làm ngơ được nữa.
- Hỏi, lúc nào cũng hỏi, chẳng lẽ tôi đứng đâu cũng phải hỏi ý kiến của anh à?
Nhật Anh nhìn sang tấm biển mà nó đang rúc ở đó, hắn ta bỗng cười sặc sụa như thể cả đời hắn ta chưa được cười bao giờ vậy:
- Nếu cô muốn vào thì cứ vào đi, tôi không có ý kiến gì đâu.
Chẳng mấy chốc mà mặt nó đã đỏ rần rần lên, không thể chịu nổi nữa, nó hét:
- Này cậu kia, tính ra cậu kém tôi gần một tuổi rồi đấy, vậy mà cậu dám ăn nói với bề trên như thế hả? Tôi còn chưa bắt cậu gọi tôi một tiếng chị đâu đấy! Cỡ tôi mà cũng cần phải đi hút mỡ bụng à? Tôi đang bị người ta đòi nợ đây này, vậy mà cậu còn cười toe toét được hả, hả, hả? - Đúng vậy, chẳng cần phải kiêng nể anh với tôi gì hết, từ nay coi cậu ta là đàn em cho đã. Mà khoan, sao nó lại khai ra hết chuyện bị chủ nợ thúc nợ cơ chứứứứứ?????
- Ồ, chị à, vậy là chị thì chị đi mua hộ em que kem được không? - Trời ơi, cái tên này không có phản ứng gì? Chuyện lạ Việt Nam! Có phải hôm qua cậu ta bị một tảng đá đè vào đầu nên thần kinh có vấn đề rồi đó chứ?
- Tại sao tôi phải đi mua hộ cậu?
- Không đồng ý hả? - Chết, cậu ta lại chuyển sang chế độ âm lượng của một tên lưu manh rồi - Mấy bác ơi, cháu vừa...
- Bé mồm, bé mồm thôi! - May mà nó kịp bịt miệng tên Nhật Anh lại, mấy bà chủ nợ vẫn còn luẩn quẩn đâu đó quanh đây - Được rồi, tôi đi mua hộ cậu là được chứ gì.
- Chị ơi, mua hộ em hai cây kem cỡ bự nhé. - Có voi đòi tiên, cậu ta là lợn hay sao mà phải ăn những hai que cỡ bự chứ.
Sau khi xác định là mình không gây thù chuốc oán với chủ của tiệm kem nhỏ ven đường, nó mới dám ló mặt ra mua hai que kem cỡ bự. Chị chủ quán nhìn đó bằng đôi mắt "Cô em người gầy thế này mà sao tham ăn đến vậy chứ?", mất mặt quá.
Đừng mà, chị ơi, là do tên ác ma Nhật Anh sai em đi mua đấy, hu hu hu...
***
- Cảm ơn chị.
- Thôi, đừng gọi tôi là chị nữa, già lắm.
- Chính chị bảo em gọi thế mà.
- Hôm nay cậu có chuyện vui hay sao mà tự nhiên nghe lời thế?
- Không hẳn là không có. À, còn lời đề nghị làm nô lệ cho tôi thì sao? - Mới thế mà đã thay đổi giọng điệu ngay được, nó có thần kinh mới cho rằng tên này dễ thương.
- Không đời nào.
- Chết! Bà Ba béo kìa. - Giọng nói của tên Nhật Anh bỗng run run.
- Đừng, đừng có mà lừa tôi... - Có chết nó cũng không tin miệng lưỡi của tên này.
- Kìa, bà ấy cầm theo cái chảo to lắm...
- Đừng... đừng có mà dọa tôi...
- Chuẩn bị phang xuống người cô đấy.
- Á, bà ơi cháu biết lỗi rồi, tha cho cháu đi!!! - Nó trốn phắt ra sau lưng tên Nhật Anh, nhắm tịt cả hai mắt lại. Đời nó còn trẻ lắm, còn dài lắm, nó còn chưa thổ lộ được với người nó thích mà...
Và một giây, rồi hai giây sau đó, nó hé mắt ra. Chẳng có chuyện gì cả, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ trừ có việc tên Nhật Anh đang ôm bụng cười lăn lộn.
- Cậu... cậu lừa tôi!
- Tôi chỉ thử phản ứng của cô thôi mà. - Tên Nhật Anh bỗng ngừng cười - Không phải cô định cả đời sống bằng việc nợ nần như thế này chứ?
Phải, nó không thể cả đời cứ nơm nớp lo sợ như vậy được. Chú Ba ơi, chú Bảy ơi,... cháu rất xin lỗi vì không thể sống kiên cường như lời các chú dạy được. Có trách thì các chú hãy trách đồng tiền ấy, ai biểu nó lại quan trọng như vậy chứ...
- Thôi được, tôi đồng ý với điều kiện của cậu. - Cuối cùng thì nó cũng phải chào thua cái tên đang đứng trước mặt mình rồi.
- Ồ, chị cả cũng có lúc nghe lời nhỉ?
- Này, đã bảo đừng có gọi tôi là chị cơ mà.
Chương 4
Ngày đầu làm việc
Hợp đồng trao đổi
Người đề nghị: Nhật Anh
Người phê chuẩn: Nghuyễn Thanh Trà
Nội dung bên A đề nghị: - Đồng ý cho Nguyễn Thanh Trà làm ở quán cà phê prince, với điều kiện chừng nào Thanh Trà còn làm việc trong quán thì chừng đó Thanh Trà sẽ phải làm nô lệ cho cậu chủ Nhật Anh.
- Thanh Trà phải dọn đến nhà cậu chủ Nhật Anh để phục vụ từ A - Z.
Nội dung bên B đề nghị: - Không được cho Lam và Minh Nhật biết chuyện này
- Phả