ật Anh, mai tôi sẽ về quê nên tôi muốn nghỉ phép.
- Thế hả? - Nhật Anh ậm ừ - Tiếc nhỉ, tôi định mời cô cùng mọi người đến ăn ở nhà hàng sáu sao trong ngày mai.
Đồ khốn! Bao nhiêu ngày không mời, tên đó lựa đúng lúc nó về quê mới đau. Rõ là cậu ta muốn chơi xỏ nó!
Năm giờ sáng.
Trong lúc cả nhà còn đang ngủ say thì nó đã rón rén ra ngoài rồi. Nó đã đăng kí chuyến tàu sớm nhất để mau chóng về gặp cậu ấy, mấy năm rồi còn gì. Ôi chao, lạnh quá. Nhưng vừa mới ra ngoài cửa, nó đã gặp người mà nó không ngờ tới, Nhật Anh.
Hắn ta ăn mặc kín mít từ đầu tới chân, đi một đôi giày thể thao, hình như là chuẩn bị chạy bộ. Mà tên này điên hay sao lại nhè đúng lúc này mà tập thể dục vậy? Mọi hôm hắn còn chẳng thèm tham dự giờ thể dục nữa là.
- Này, mới sáng sớm mà đã... - Nó chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy một vật âm ấm choàng qua cổ mình.
- Đồ ngốc! Sáng sớm thế này không choàng khăn len, cô muốn cảm lạnh hả? - Nhật Anh vừa quàng cho nó vừa "thuyết giáo".
- Hơ... - Nó còn chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện.
- Còn không mau đi đi cho tôi luyện tập thể thao, đứng đấy mà "hơ" như bò đeo nơ. Thấy cô thiếu khăn trông như con ngốc nên thiếu gia đây mới giúp thôi.
- Trời ơi, người ta sắp đi mà không nói được câu nào cho tử tế à? - Tên này hôm nay mắc cái chứng gì vậy? - Dù sao cũng cảm ơn về cái khăn. Bye Bye, tôi đi đây, gửi lời chúc Tết mọi người cho tôi.
Nó không biết rằng Nhật Anh vẫn còn dõi theo bóng nó cho tới khi nó đi khuất. Sau đó cậu lẩm bẩm "May mà còn đôi giày thể thao của ông chú" và quăng đôi giày đó vào trong một xó xỉnh nào đấy. Nhật Anh vươn vai vào phòng mình ngủ tiếp giấc ngủ bị đánh thức:
- Nhỏ này, sao lại nhè lúc sáng sớm mà đi thế không biết. Tính hành hạ mình chắc...
Đoàn tàu bây giờ đang lao vun vút trên đường với tốc độ đối với nó thì rất là chóng mặt. Nó vẫn thích di máy bay hơn, đã bao giờ nó đi tàu hỏa đâu. Ít ra trên máy bay còn có hệ thống sưởi ấm, ở đây lạnh quá... Nó dần dần chìm vào giấc ngủ. Bất giác, tay nó nắm chặt chiếc khăn mà Nhật Anh đưa, dường như đó là chỗ dựa ấm áp nhất dành cho nó...
Oái! Đến nơi rồi hả, mau mau xuống thôi. Sau khi qua cửa kiểm tra vé xong, nó vẫy một chiếc taxi đi đến thành phố ích. Nó đang nóng long gặp lại các chú trong "căn nhà bên dòng suối", đặc biệt là cậu ấy.
- Thưa cô, chỗ này khúc khuỷu quá, không đi được nữa đâu ạ.
- Vâng, chú cho cháu trả tiền.
- Khỉ thật! - Vừa chạy nó vừa nguyền rủa mấy ông chú biến thái đã chuyển nhà vào đây - Sao cứ phải sống trong rừng chứ, muốn cho sư rử nó ăn thịt chắc. - Nó vẫn còn tức anh ách vụ vấp phải một rễ cây nên chém tí cho vui chứ đào đâu ra thú dữ ở đây. Cá một trăm phần trăm mấy tên "handsome" mà nhìn thấy cảnh nó té thì sẽ chọc quê nó mà coi.
Căn nhà kia rồi. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ xây theo kiểu cổ nằm bên một con suối. Sắp rồi, sắp rồi, nó sẽ được gặp lại cậu ấy, người đầu tiên hứa sẽ bảo về nó, người đã nói rằng nó để tóc dài rất đẹp. Câu đầu tiên nó nói khi bước vào căn nhà đó là:
- Sê In đâu rồi hả các chú?
Chap 9
Mùa xuân ở "căn nhà bên dòng suối"
- Nó vào nhà thương điên rồi. - Chú Hai cáu kỉnh nói.
- Cái con bé này, mở miệng ra là nhắc đến thằng đó. - Chú Ba phụ họa.
- Hì, cháu xin lỗi, thế cậu ấy đâu rồi ạ? - Nói đi nói lại, đây vẫn là vấn đề mà nó quan tâm.
- Trong phòng nó chứ đâu, nếu như gặp nó thì làm ơn bảo nó nhẹ tay thôi, cái nhà này sắp phá sản rồi.
- Vâng, cháu biết rồi.
Oa, nhớ cái căn phòng của nó quá đi. Còn nhớ lần cuối cùng nó ở đây là lúc mười ba tuổi. May mà căn phòng này không bị biến thành phòng nhậu nhẹt hay căn phòng chuyên dành để làm mấy việc quỉ quái của các chú. Bề ngoài nói thế thôi chứ các chú cũng thích nó đến chơi lắm chớ bộ, có ô sin miễn phí ai mà chẳng thích. Chỉ có điều căn phòng này hơi bụi, nếu không muốn nới là quá bụi. Hết nói, mấy ông chú này đúng là những con lười chính hiệu, căn phòng vẫn giống hệt như ba năm trước. Và khi về phòng rồi, nét mặt nó thay đổi hẳn, không còn cái vẻ thoải mái vui tươi của lúc trước nữa. Nó ngồi bệt xuống đất và dựa lưng vào tường. Những tiếng "Xoảng! Rầm" phá vỡ bầu không khí yên ắng. Là cậu ấy - Sê In. Không được, nó nhất định phải cứu Sê In ra khỏi bóng tối của quá khứ.
- Sê In. - Nó đập cửa và gọi - Mở cửa cho mình.
Không một tiếng đáp lại.
- Xin cậu đấy, mau mở cửa đi.
Chẳng còn cách nào khác, nó quyết định dùng quyền cước để mở cửa, nhưng khi chân nó vừa giơ lên...
- Cửa không khóa đâu.
Nó thật muốn... xỉu quá đi. Tình huống này trong phim thì đáng nhẽ nhân vật chính phải khóa cửa lại chứ!
Khung cảnh trong phòng tệ hơn nó nghĩ, mọi thứ trong phòng gần như bể vụn. Sê In nằm đó - giữa đống đổ nát, máu chảy ròng ròng từ trán cậu xuống. Tuy thế nhưng vẻ đẹp của Sê In cũng không bị hủy hoại, trông cậu ấy giống như một thiên thần gãy cánh.
- Trời ơi, sao lại để ra nông nỗi này chứ? - Nó hốt hoảng.
- Không sao đâu. - Sê In cười.
- Đừng cố tỏ ra như vậy, cậu đang bị thương!
- Thế cậu làm ơn lấy cho tớ hộp bông băng được không?
Nó biết, bây giờ chỉ bước một bước ra khỏi căn phòng này là sẽ không có cơ hội nói chuyện với Sê In nữa.
- Không, tớ sẽ nhờ...
- Làm ơn giúp tớ đi. - Cha mẹ ơi, cậu ta bắt đầu giở ra cái tuyệt chiêu ngàn năm có một của mình. Một đôi mắt trong veo như suối, một nụ cười thuần khiết như ánh trăng, và nó đã bị đuổi đi một cách gián tiếp. Nhưng nó biết, từ lâu rồi, nụ cười ấy chẳng còn được trong sáng như xưa nữa, ẩn sau đó là một ngọn núi băng ngàn năm khó tan chảy...
- Sê In, xin cậu đấy. Đửng có mãi dằn vặt như vậy. Vụ tai nạn đó không phải là tại cậu.
- Đúng, vụ tai nạn của mẹ tớ không phải do tớ làm. - Giọng nói của Sê In đầy vẻ mỉa mai, mà nó cũng chẳng biết cậu ấy đang ám chỉ cái gì.
- Sê...
- Chúng ta dã lớn rồi. Đừng gọi tớ bằng cái tên trẻ con ấy nữa. Cậu hãy làm quen với cái tên "Đông" đi.
Câu nói đó đã trở thành một mũi tên vô h