t Anh chạy.
- Cố lên, Nhật Anh, cậu là hi vọng duy nhất của cả đội đấy. - Nó hét.
- Ơ kìa, thế còn tôi thì sao? - Lam bất mãn nói nhưng bị nó phớt lờ.
Cuộc thi chuẩn bị diễn ra, mỗi thành người phải bốc một mảnh thăm để xem yêu cầu được chạy.
"Kiếm một cô gái tóc dài chạy cùng" - Nhật Anh đọc to lên cho cả nhóm cùng nghe - Cô gái tóc dài kiếm ở đâu nhỉ?
Đồ tồi, chẳng lẽ tóc nó không dài sao. Vì đây là ở trường nên nó quay lại thân phận là nữ sinh, rõ ràng là hắn cố tình không thấy!
- Chẳng lẽ tôi không tóc dài hay sao?
- Ồ không, cô không phải là con gái, không tính.
- Cậu...
- Nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu. - Lam gắt.
Nhưng chưa nói dứt câu Nhật Anh đã kiếm được một con bé tóc dài khác rồi. Hắn ta rót những lời mật ngọt vào đứa con gái đấy, làm sao cô ta không đồng ý cho được, nhớ đấy, cái đồ háo sắc! Mà cũng chẳng hiểu sao nó lại thấy tức nữa.
Ồ, Nhật Anh bắt đầu chạy, khá khen cho cậu ta chạy nhanh phết đó. Đứng ở đây xem cũng chán, đi leo cây chơi cho vui vậy.
- Ôi trời ơi! Thanh Trà! Xuống ngay đi! Sao cậu leo cây cao thế?
- Không sao đâu, tớ biết mình đang làm gì mà.
Như thể muốn trêu ngươi nó, vừa mới nói dứt câu xong, cành cây kêu "rắc" một tiếng, sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn rồi. Cô nàng Tiểu Ly được thể hét váng trời xanh:
- KHÔNGGGGGGG, THANH TRÀ!
Tiếng hét to đến nỗi Nhật Anh đang ở tít đường chạy cũng nghe thấy. Không lẽ con nhỏ đó xảy ra chuyện gì sao? Trông vậy mà nhỏ cũng hậu đậu lắm, có lần còn trẹo chân vì một lí do rất vớ vẩn. Không được, phải đi xem thế nào.
Nghĩ bụng, Nhật Anh quăng luôn cả cô bé mình đang cõng dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, xăm xăm chạy về hướng phát ra tiếng hét. Kia rồi, cô ấy đang được ai đó bế thì phải? Không lẽ... xảy ra chuyện thật.
- Thanh Trà! Cô có sao không?
- Hả? - Nó ớ người ra - Sao chạy gì mà nhanh thế, kết thúc vòng thi rồi à?
Nhật Anh không trả lời, vội kiểm tra xem nó có bị thương chỗ nào không, may quá, không sao hả. Cậu ngờ vực hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy tiếng hét.
- Chẳng là... - Nó gãi đầu - Tôi trèo cây, chẳng may rơi xuống, may mà có Minh Nhật đỡ...
- Cô bị điên à? - Nhật Anh bỗng gầm lên - Trèo cây là chuyện đùa chắc? Đã ngu, đã đần rồi mà còn thích thể hiện!
Cả nhóm lặng đi vì tiếng quát, nó lắp bắp để cố giữ hòa khí:
- Xin... lỗi, vậy... vậy cậu hoàn thành vòng thi rồi há?
- Hoàn thành gì đâu. - Nhật Anh rầu rầu - Tôi bỏ cả cuộc thi rồi.
- Cái gì? - Nó và Minh Lam cùng hét - Vậy tức là...
- Trời ơi, cậu hại tôi rồi... - Trông mặt nó như đang phải xem một tấn bi kịch - giờ chỉ còn lại mỗi Minh Nhật và Lam thôi...
- Đành phó thác cho số phận chứ sao.
- Phó cái đầu cậu ấy, nếu cậu không tại cậu thì đã chẳng ra nông nỗi này.
- Vậy tại ai nghịch dại mà tôi phải bỏ cả cuộc thi hả?
- Ai cần cậu lo cho tôi. Nếu không chết vì ngã gãy cổ thì sớm hay muộn tôi cũng chết vì cú đấm của thằng cha dở hơi kia thôi.
Vòng thứ hai: Minh Nhật chạy.
- Chẳng biết ông tướng Minh nhật kia có làm nên trò trống gì không nữa. Tôi chưa kiểm tra được thực lực của cậu ta.
- Còn kiểm tra, tốc độ chạy của nó tùy thuộc vào tác động cuả Tiểu Ly thôi. - Lam nói - Nó chỉ vận động tay chân vào việc đấm đá thôi, nhanh hay không thì phải có động lực
"Tìm một cô gái mặc áo đó" - Đó là điều kiện của Minh Nhật, khỏi phải nói, tia điện của cậu ta phóng thẳng về hướng Tiểu ly...
<Ồ, thật đáng ngạc nhiên, bạn Thiên đang chạy với một tốc độ kinh hồn> - MC hứng khởi bàn luận giữa những tiếng reo hò của các cô gái.
Ha ha ha, nó, Lam, Nhật Anh uống coca mừng chiến thắng nhưng chỉ có tên Minh Lam tham ăn là uống thôi, còn nó và Nhật Anh mải theo dõi cuộc thi.
- Oa, Minh Nhật, anh giỏi quá, nhanh như gió vậy.
- Thích không? Vậy ta tăng tốc độ nhé!
Cứ mỗi lần cổ vũ của Tiểu Ly là Minh Nhật lại được thể tăng tốc độ hơn. Khi gần đến đích rồi, mắt Tiểu Ly bỗng sáng lên khi nhìn thấy gian hàng bán kem:
- Oa, kem, em muốn ăn kem ^o^.
- Vậy hả? Để anh đi mua cho.
Thế là trong lịch sử, nhóm "handsome đã làm người hâm mộ không khỏi ngạc nhiên khi hai thành viên trong số đó đều chạy vượt đường biên. Một anh chàng thì thẳng tay quăng phụ nữ xuống đất, anh chàng kia thì có phần ga-lăng hơn nhưng mà ngay sau đó người ta thấy cả "chàng" lẫn "nàng" đều nắm tay nhau đi đến... quán kem.
- Khỉ thật. - Lam băm băm bổ bổ nhất quyết cho Minh Nhật một trận - Nó bắt chúng ta chạy trong khi nó lại vô trách nhiệm thế à?
- Lam, bây giờ đánh nhau thì lấy ai chạy tiếp lượt ba đây - Nó ngăn Lam lại - Để sau rồi hãy tính. Nhật Anh, mau chuẩn bị bông băng thuốc đỏ đi.
- Ơ kìa, chúng ta đã thua đâu. Cô quên là còn có tôi à.
- Riêng anh thì tôi chẳng dám hi vọng. Chạy để hoàn thành nốt cái vòng thi của nợ này thôi.
- Để rồi xem... - Lam lầm bầm nguyền rủa rồi sau đó bỏ đi.
"Cần... cần một con chó á?". Cái quỉ gì thế này, cuộc thi quái quỉ.
- Ha ha ha ha... - Nó và Nhật Anh bò lăn bò càng ra cười - Hèn gì hôm nay tôi thấy có mấy con chó đi qua đi lại, ra là để chuẩn bị cho cuộc thi.
- Giờ kiếm chó ở đâu đây? - Lam nổi quạu.
- Có đây! Tiểu Ly nhìn thấy con chó này bị cột ở gốc cây. - Tiểu Ly vừa thở hổn hển vừa nói, tay cô nàng cầm sợi dây xích buộc con chó.
Trông con chó lông đen kịt, mắt thì đó ngầu, thở hầm hập như có động đất . Lam cũng thấy hơi ghê khi nhìn con chó, nhìn hắn cứ như muốn bỏ chạy ngay lập tức vậy. Nó đẩy hắn về phía chú chó:
- Nhanh lên, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.
Phải công nhận là con chó Tiểu Ly chọn không hề "xi nhê" chút nào. Vừa mới dứt còi xong, nó đã lao ngay về phía trước, chẳng hiểu là người đem theo chó hay chó đem theo người nữa. Lam kêu váng:
- Trời ơi, con chó này bị dại à????? Dừng lại ngay cho tao.
Thật không thể tin nổi, người thắng cuộc lại là... Lam. Nó và Nhật anh há hốc mồm nhìn nhau. Tên Lam tuy mặt vẫn còn trắng bệch sau cuộc chạy nhưng vẫn còn huyênh hoang:
- Thế nào? Biết giá trị của tôi chưa.
- Ờ, công nhận con chó chạy nhanh thật.
- Ơ kìa, tôi cũng có công chứ bộ.
- Công, công cái gì. Vòng trung kết