không có chó nữa đâu mà vênh váo, qua được vòng này rồi hãng nói. - Nhật Anh cốc đầu Minh Lam.
Y như rằng, vòng tiếp theo Lam lại "nhằm đường cũ mà chạy" dưới con mắt thất vọng của các fan. Phen này thế là xong phim.
Và bỗng nhiên, như có phép lạ, tên Minh Lam vọt đi với tốc độ của một trái bom sắp nổ. Trời, hắn ta còn sắp vượt qua người dẫn đầu rồi kìa. Có lẽ một trong những dây dợ của hắn bị "chập" rồi hay sao? Mà thôi, chập càng nhiều càng nhiều càng tốt, miễn sao về đích cũng được. Nó và Nhật Anh hò hét cổ vũ cho Lam. Chiếc dây màu đỏ như đang gọi mời Lam vượt qua.
Thời khắc vinh quang đã đến, nó mừng đến nỗi chỉ muốn... lăn ra ngất xỉu tại chỗ. Có lẽ suốt đời suốt kiếp nó phải mang ơn Lam mất.
- Ơ kìa anh Vũ, đến đích rồi cơ mà. - Các fan ngơ ngác nhìn nhau.
Phải, Lam - lúc này có khi còn chạy nhanh hơn lúc nãy, hắn vắt chân lên mà chạy, mất hút sau dãy lớp học...
Nhà vệ sinh công cộng.
- Bố khỉiiiiiiiiiiiiiiii, chúng nó cho mình uống cái loại coca gì thế này?
- Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi. - Nó suýt xoa khi nhìn thấy tấm vé.
- Đấy, nhờ ai mà mấy người được phúc như vậy hả?
Đúng là cái tên trời đánh cũng không sửa được tính của mình. Nó mỉa mai:
- Ôiiiiiiii, cũng "nhờ vậy" mà ống cống nhà trường bị tắc năm tiếng đồng hồ liền.
Lam đỏ mặt:
- Cậu mau bỏ cái trò xỏ xiên nhau được rồi đấy. Sức chịu đựng của con người có giới hạn thôi.
- Thế cái hồi tôi mới chân ướt chân ráo vào đây ai là người khiến tôi khổ sở nhất?
- Thì tôi đã cố gắng sửa đổi bản tính rồi còn gì?
- Còn để xem độ thành khẩn của anh đã, tôi thấy anh vẫn chưa thay đổi hoàn toàn đâu.
- Thôi, mọi người, Tôi muốn thông báo với mọi người một truyện. - Nhật Anh nói với toàn thể nhân viên - Quán chúng ta sẽ lại đóng cửa trong vòng ba ngày vì tôi có việc bận. Còn những thiệt hại trong ba ngày đó sẽ do Minh Nhật và "đại gia" Minh Lam đền bù.
Y như rằng, Lam nhảy dựng lên:
- Này, sao lại là tôi?
- Vì cậu dành được mấy cái vé nên chúng ta phải đi. Chấm hết.
- Ăn gian vừa thôi nhé...
- Ủa? Bọn bây đi đâu mà chuẩn bị hành lí cả đám thế này?
- Dạ? Bọn cháu lên đảo Sao chơi một chuyến.
- Á à, đi hưởng tuần trăng mật chứ gì?
- Chú! - Nhật Anh nhảy dựng lên còn nó thì không để ý tới câu truyện lắm - Chú đừng quên nhờ ai mà chú mới có buổi ăn tối với cô Kim đấy. Chú liệu mà giữ miệng chút, khó khăn lắm cô Kim mới dứt được cái đuôi "Em trai tập đoàn API đấy"..
- Ờ, biết rồi.
Tại bến tàu.
- Giờ đi thế nào đây? - Nó hỏi.
- Kia, ở đó ai muốn đi nơi nào thì ghi vào đơn, người ta sẽ đưa đi, đến nơi trả tiền là được.
- Kiểu đi tàu này lạ nhỉ.
- Cô cậu muốn đi đâu thì điền vào tờ đơn này đi. - Chủ tàu đưa tờ giấy trắng cho người gần nhất của nhóm là Minh Nhật.
- Viết thế nào đây?
Lam uể oải:
- Điền chữ "đảo Sao" vào chứ sao.
Minh Nhật không nói gì nữa.
Chủ tàu nhận lại tờ đơn của Minh Nhật, ánh mắt ông ta nhìn bọn nó với vẻ khó hiểu.
- Thôi, mọi người chuẩn bị lên tàu.
Vừa mới lên tàu, Lam đã giở giọng chê bai:
- Cái tàu bé tẹo này mà cũng xứng đáng với bổn thiếu gia sao.
- Vậy mà có người nói sẽ thay đổi tính nết cơ đấy.
- Cái... cái này không thuộc phạm trù. - Lam vội lấp lếm - Thôi, tôi đi ngủ đây. Khi nào đến nơi nhớ gọi.
Vừa nói xong hắn đã lăn ra ngủ luôn, có khi đêm ngủ hắn bị quăng ra ngoài biển cũng chẳng biết ấy chứ. Mà bây giờ nó mới để ý tên này cũng đẹp trai phết đấy chứ. Trên đời này ai mà chả thích trai đẹp, chỉ có điều nó đã gặp Sê In truowvs rồi...
- E hèm!.
Nó sực nhớ ra là mình đã dí sát mặt Lam quá, ngượng. Và chủ nhân của tiếng ho kia không phải ai khác ngoài Nhật Anh. Người hắn như có lửa vậy, khiếp quá. Tiểu Ly ở bên cạnh bụm miệng cười, chẳng hiểu là cười cái gì nữa. Nó gãi đầu gãi tai ấp úng:
- Vậy... tôi đi ngủ đây.
- Ê, dậy đi các cô cậu, đến nơi rồi đấy.
Ủa, đến nơi rồi sao? Mà các hành khách khác cũng đến nơi cả rồi. Nó và mọi người lục đục chuẩn bị hành lí, khi đặt chân xuống đảo, ai cũng có phần ngạc nhiên.
- Này, đây là đảo sao của cậu ấy à? Sao trông nó dài ngoằng thế, chả giống đảo Sao chút nào. - Nó hỏi Tiểu Ly.
- Ờ... - Tiểu Ly cũng có phần hơi ngờ ngợ.
- Này, cô bảo đảo này nhiều người lắm cơ mà, sao chẳng thấy mống nào vậy? - Lam bắt đầu hoang mang.
- Chủ tàu đâu? - Nó quay người lại.
- Đi rồi. - Minh Nhật đáp gọn lọn.
- Vậy chẳng lẽ...
- Ta lạc đảo hoang rồi!!!!!!!
- Không thể nào, tôi nhớ là chúng ta muốn đi đảo Sao cơ mà.
- Ai đã ghi tên đảo? - Nhật Anh hỏi.
Mọi người hết nhìn người này đến người khác, cuối cùng mọi ánh mắt tập chung vào Minh Nhật.
- Cậu có chắc là mình đã ghi chữ "đảo Sao" không?
Minh nhật gật đầu.
- Ghi lại chữ "đảo Sao' mà cậu đão viết vào đây xem nào. - Nhật Anh đưa ra một tập giấy bút.
Minh Nhật hí hoáy viết một hồi, sau đó đưa cho mọi người xem:
Đảo Sâu
Không còn gì để nói.
- Hơ hơ, hèn gì hòn đảo này lại dài ngoằng thế, ra là con sâu hả?
- Thằng khốn! Mày làm ăn thế nào đấy hả? Tao không thể tin nổi là mày có thể ngồi nổi vào ghế cấp ba! - Minh Lam bỗng lao tới chỗ Minh Nhật khiến cho nó và Nhật Anh không kịp ngăn lại.
Rắc!
- Minh Nhật! - Tiểu Ly lao tới và thở phào khi thấy Minh Nhật không sao, còn về phần Minh Lam...
Hắn bị gãy mất ngón tay út.
- Thấy chưa, tôi đã bảo không nên đụng vào nó. - Nhật Anh lắc đầu - Mà lỗi cũng tại chúng ta thôi. Biết tính nó rồi mà còn để cho nó viết. Nhớ vụ nó viết chữ "con chiên của Chúa" thành "con điên của Chúa" không? Ôi, bà cô chủ nhiệm đã tức biết bao...
- Bình tĩnh nào mọi người. Việc quan trọng là chúng ta phải thoát khỏi cái đảo quái gở này đã. - Nó lên tiếng xen vào.
- Làm thế nào đây? - Lam nhăn mặt - Điện thoại ngoài vùng phủ sóng.
- Đầu tiên phải đốt một đống lửa để gây sự chú ý đã. - Nó chỉ huy.
- Lửa đâu ra?
- Để xem...-Nó nhìn quanh quất một hồi - Ở kia có mảnh gỗ của con tàu đắm kìa, đỡ phải chặt cây.
Xem