Disneyland 1972 Love the old s
9xGiaiTri.Mobie.In
Thế Giới Giải Trí Di Động Miễn Phí
HOMESMS KUTEWAP TRUYỆN
Cài đặt Opera Mini 7.0 để truy cập wap nhanh và Tiết Kiệm kb nhé!
Tải Game Avatar Online 210 - Thế Giới Diệu Kỳ Trong Mơ
Chiến Thần Mobile Online - Phiên Bản Thần Vương Phục Sinh
Mobi Army 220 - Gunny Mobile Bắn Súng Đình Đám Nhất 2013
Tải Game Ninja School - Trường Học Ninja Online
Khí Phách Anh Hùng 145 - Game Mobile Thể Hiện Hào Khí Dân Tộc
Tải Iwin Online Phiên Bản HD Mới Nhất. Game Đánh Bài Cực Đỉnh
Trang Chủ » Đọc Truyện » Teen Story
↓↓ Truyện Teen – Quán CàFê Hoàng Tử

nào, ít nhất phải chứng tỏ cho mọi người thấy ưu điểm của mình chứ. Nó cầm hai mảnh gỗ chà vào nhau. Quái lạ, sao trên tivi nó thấy chỉ một lúc là thấy ra lửa cơ mà, đằng này chà mãi mà chỉ thấy... đau tay.
- Êu, có bao diêm này... - Nhật Anh hươ hươ cái bao diêm trước mặt nó.
- Cái đồ... đáng ghét! Sao không nói sớm. - Không biết kiếp trước nó đã đắc tội gì với cái tên cà chớn xí xớn này nữa.
Phù... cuối cùng cũng có được lửa, ấm quá.
- Thôi, bây giờ chúng ta ngủ đi cho lại sức. - Tiểu Ly đề nghị.
Đêm, nó nằm chằn trọc mãi, không ngủ được. Đầu nó hiện lên biết bao lo toan. Nhỡ sau này không về được nhà nữa thì sao? Rủi đâu chẳng may tụi nó bị kẹt lại ở đảo mãi mãi, nó sẽ không được gặp lại mọi người, và cả Sê In. Vậy là nó quyết định đi dạo một vòng cho thư thái đầu óc.
- Cô cũng không ngủ được à?
Là Nhật Anh, cậu ta đang ngồi vắt vẻo trên một mỏm đá, nó ngồi nhập hội cùng. Nghĩ mà thấy thương:
- Kể ra cậu cũng tội nghiệp, nhỡ chúng ta không về nhà được, bố mẹ cậu sẽ tính thế nào với số nợ đó đây?
Nhật Anh dở khóc dở cười:
- Cô tưởng dì Kim nói thật à?
Nó ngơ ngác:
- Đồ ngốc! - Nhật Anh búng trán nó - Chuyện thật không tin, toàn đi tin chuyện... giả. Gia cảnh tôi đâu có tệ đến thế.
- Vậy là như thế nào?
- Tôi bỏ nhà ra đi đấy.
- Bỏ nhà?
- Ừ, lúc trước tôi cũng là một công tử nhà giàu, đẹp trai, nhiều tiền, học giỏi...
- Cậu đang kể chuyện hay là đang khoe mẽ đấy?
- Từ từ nào, tôi có một đứa em sinh đôi. Cả hai chúng tôi ngay từ khi sinh ra đã bị bố mẹ sắp đặt phải làm cái này, cái nọ. Cuối cùng không chịu nổi, thằng em tôi đã bỏ đi...
- Cậu quí em mình lắm à?
- Ừ. - Nhật Anh nói, và trong mắt cậu dường như dâng lên một sự hận thù - Nhưng họ không có phản ứng gì cả, họ làm ngơ thằng bé, coi như mình chưa có đứa con đó, không thèm đi tìm nó, mặc cho nó sống vật vờ ở chỗ nào. Đã thế họ vẫn định tiến hành hôn ước cho tôi với một con bé tiểu thư ẽo ợt nào đó mà tôi chưa từng gặp mặt. Không chịu nổi, tôi bước theo vết xe của em mình, và nó biến mất, như chưa từng có mặt trên đời này.
Lúc này nó không biết nói gì hơn, nó chọn cách im lặng, đột nhiên nó nhớ ra vấn đề chính:
- Nhưng tự nhiên cô Kim lừa tôi làm gì?
- Việc này... - Nhật Anh lúng búng, không biết nó mà biết lí do thì sẽ phản ứng như thế nào, bèn tìm cách đánh trống lảng - Còn hoàn cảnh của cô thì sao?
Bây giờ lại đến lượt nó... ngậm hột thị. Nó không thể cho người khác biết thân phận thật của mình, bèn khổ sở lật lại tất cả các bộ phim Hàn từng xem, nói dối không chớp mắt::
- Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi từ quê lên phải đi kiếm việc làm thêm.
Nhật Anh gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cậu hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Thanh Trà, thực ra tôi...
Cạch!
Một viên đá từ đâu bay tới, nó liệng thành một vòng tròn hoàn hảo rồi đáp ngay xuống chân của Nhật Anh. Nó ngạc nhiên nói:
- Viên đá này...
Nó và Nhật Anh cùng nhìn về hướng viên đá bắn ra. Ngoại chừ Minh Nhật, Tiểu Ly và tên Minh Lam đang ngáy khò khò thì chẳng có một ai cả. Nhật Anh cười ranh mãnh:
- Tôi nghĩ tôi biết là ai rồi.
- Ai?
- Cô chưa cần biết chuyện này đâu, mà theo tôi thì chúng ta cũng nên đi ngủ đi.
Nó nhận ra bây giờ mấy con bọ ngủ cũng vo ve bay tới, sau đó nó nằm xuống ngủ luôn. Chỉ còn lại mỗi mình Nhật Anh thức, cậu cất tiếng gọi:
- Lam?
...
- Ngủ rồi à?
...
- Tôi không biết là cậu ngủ hay chưa nhưng lần này tôi tạm tha cho cậu đó, tôi vẫn chưa quên vụ hòn đá lúc nãy đâu. - Nhật Anh ngáp dài rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

- Dậy ngay!
Tiếng hét như muốn làm thủng cả màng nhĩ làm nó tỉnh cả ngủ. Cái "loa phóng thanh" Minh Lam đang tha hồ mà gào, nó làu bàu:
- Làm ơn giảm volum dùm cái.
- Còn làm biếng nữa, mọi người đậy hết cả rồi kia kìa, chỉ còn mỗi cô là nằm "nướng" thôi. Dậy kiếm củi đi.
Lại dở cá giọng hách dịch ra, tính tình tên này còn mưa nắng hơn cả con gái. Tiểu Ly đang lục tìm những thứ ăn được mà mình mang theo. Nó cũng nghĩ mình không la cà trên đảo lâu nên chỉ mang một ít bánh mì là cùng, ai dè...
- Mọi người, tôi tìm thấy một ít dừa này! - Nhật Anh từ đằng xa gọi.
Nếu chỉ dung những đồ ăn mang theo thì chưa chắc mọi người đã sống sót qua ba ngày. Thời khắc lúc này nó mới hiểu được sâu sắc cuộc sống của robinson, huống chi tụi nó mới bị kẹt trên đảo chưa đày một ngày. Uống nước dừa suông mãi thì ai mà sống nổi. Tương lai bỗng vụt biến thành một màu u ám.
- Hay chúng ta đi một vòng quanh đảo xem có người nào sống ở đây không? Chưa chắc đây đã là đảo hoang. - Minh Nhật đề nghị.
- Ờ, thằng này lâu lâu cũng có ý kiến hay, còn hơn là ngồi ở đây chờ chết. - Lam đứng phắt dậy.
Gọi là đảo nhưng nó cũng rộng lắm, những gần bảy chục ki-lô-mét, và tụi nó đã đi được hai ngày rồi, chỉ sợ tụi nó bỏ mạng trong lúc đang đi. Nó bâng quơ nói:
- Không biết trong này có nhện độc hay thú dữ không nhỉ?
Như không thấy những bước chân của Lam bắt đầu chậm lại, nó còn thích chí bồi thêm:
- Tôi xem phim thấy ở mấy hòn đảo còn có bộ tộc ăn thịt người đấy, trên tay họ lúc nào cũng lăm lăm cầm con rắn độc.
Lần này thì Lam khựng lại hẳn, hắn run run nói:
- Cô... cô đừng có mà hù dọa tôi.
- Tôi chỉ đùa thôi mà.
Nhật Anh cười cười:
- Thằng Lam nó sợ nhất là ma và nhện, cô mà kể thêm chắc nó chết vì vỡ tim quá.
Lam gắt:
- Không tin thì nhìn về phía trước xem.
Đúng là giữa chốn rừng có tiếng người. Mọi người, trừ Lam nhìn nhau cười phá lên:
- Ôi giời ơi, ông tướng này mọi ngày ăn to nói lớn mà cứ tưởng tượng, tiếng người này là tiếng thường dân trên đảo đấy ông ạ.
Và tất cả cùng phấn khởi chạy nhanh về phía trước, chỉ có mặt Lam là sụ lại thành một đống. Quả đúng như vậy, phía trước là một ngôi làng nhỏ.
- Quán cơm! Quán cơm! - Tiểu Ly hét - Đi ăn cơm đi!
- Ta lại hỏi đường xem.
Tụi nó ghé vào một căn nhà có vẻ như là "khá giả" nhất trong làng, chủ nhà là một bà cụ già khọm. Bà ấy có vẻ ngạc nhiên:
- Quán cơm ư? Cái làng này còn thiếu thức ăn nữa là bán c
Trang: <<1 ... 1920212223 ... 43>>
Chia sẽ bài viết này lên Facebook Twitter Google+
↓↓ Cùng Chuyên Mục
 [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh
- 2013-07-22 / 08:07:45
 [Truyện Teen Cực Hay] Ngốc à !!! Anh đâu có khóc
- 2013-07-22 / 08:02:45
 [Truyện Teen]Vợ ơii ! Học bài
- 2013-06-30 / 08:34:43
 [Truyện Teen] Con Nhóc Bướng Bỉnh
- 2013-06-22 / 08:15:25
 Ôsin Xinh Gái và Công Tử Đẹp Trai
- 2013-06-08 / 01:54:19
1234»
Bài Viết Ngẫu Nhiên