9xGiaiTri.Mobie.In
Thế Giới Giải Trí Di Động Miễn Phí
HOMESMS KUTEWAP TRUYỆN
Cài đặt Opera Mini 7.0 để truy cập wap nhanh và Tiết Kiệm kb nhé!
Tải Game Avatar Online 210 - Thế Giới Diệu Kỳ Trong Mơ
Chiến Thần Mobile Online - Phiên Bản Thần Vương Phục Sinh
Mobi Army 220 - Gunny Mobile Bắn Súng Đình Đám Nhất 2013
Tải Game Ninja School - Trường Học Ninja Online
Khí Phách Anh Hùng 145 - Game Mobile Thể Hiện Hào Khí Dân Tộc
Tải Iwin Online Phiên Bản HD Mới Nhất. Game Đánh Bài Cực Đỉnh
Trang Chủ » Đọc Truyện » Teen Story
↓↓ Truyện Teen – Quán CàFê Hoàng Tử

Tại sao... bố mẹ...
- Trà, con buộc phải có hôn ước với tập đoàn JLC.
- Bố mẹ... thật độc đoán...
- Con học cái kiểu cãi đó từ đâu ra thế hả?
- Tại sao bố mẹ không chấp nhận Sê-In? Bố mẹ đã hứa sẽ cho con quyết định cơ mà.
- Ai cũng được, nhưng không phải thằng đó.
- Tại sao? Vì cậu ấy nghèo chứ gì?Vì con trai tập đoàn JCL giàu hơn?
- Con... mà thằng đó cũng chả thích con đâu.
- Ai bảo thế, con sẽ đi tìm cậu ấy.
- Được, nhưng ta chắc rồi con sẽ phải tự mò về đây thôi.
Đầu nó đau, đau như búa bổ, từng hình ảnh cứ như một cuộn phim thi nhau hiện lên trong đầu nó. Những người này là ai? Bây giờ nó không thể nhớ được, việc nó muốn làm lúc này là ngủ một giấc ên ổn thôi...


Ba ngày sau.
- Hơ... - Nó lơ mơ mở mắt, trước mắt nó là cả một màu trắng mênh mông, đây là...
- Ô, em tỉnh lại rồi à? - Đó là một chị y tá.
Thấy nó không nói gì, chị ta lại nói tiếp:
- Nói thật nhé, chắc kiếp trước em phải tu nhân tích đức vạn lần mới được thế này, số em là số trời đó. Bao năm trong bệnh viện, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này. Lúc đó bệnh viện thiếu máu O, máu của em đó. Cứ tưởng chết chắc rồi, nào ngờ có hai cậu đẹp trai tự nhiên xông vào nói là cùng nhóm máu. Cửa phòng thì bé mà hai cậu ấy người lại to, còn suýt đánh nhau để được vào trước, may mà có bác sĩ ra can...
- Đợi đã, - Nó ngắt lời chị y tá đang còn thao thao bất tuyệt - Chị là ai?
- Là y tá ở đây còn gì nữa. Em bất tỉnh ba ngày ba đêm rồi. Đợi lát nữa mấy cậu kia đi mua đồ ăn về... - Mặt chị y tá ngờ ngợ - Mà sao tự nhiên em lại hỏi thế?
- Chị có quen tôi à?
- Đương nhiên... là không. - Mặt chị bắt đầu biến sắc.
- Thế tôi là ai?
- Ôi trời ơi, bác sĩ, bác sĩ! - Chị y tá la toáng lên...

- Ừm, tình hình này, có lẽ, cú va chạm này làm ảnh hưởng tới trí nhớ của bệnh nhân. - Bác sĩ Trương cau mày.
- Không thể nào! - Tay Lam đánh rới bịch cháo vừa mua, hắn chạy lại chỗ nó đang nằm - Nói đi, nói là cô đang đùa đi.
- Lam, đừng kích động!
Mặc kệ lời nói của Nhật Anh, Lam ra sức lay vai nó như một đứa trẻ đang dành lại đồ chơi:
- Nói đi, Thanh Trà, hãy nói đi!!!!
Nhưng đáp lại hắn là một câu nói:
- Tôi là Thanh Trà?
Lam thẫn thờ, tay hắn buông xuống như mất hết sức lực.
Thất vọng.
Buồn.
Đó là tất cả những cảm xúc mọi người phải trải qua.
- Cháu tôi,... - Cô Kim nắm lấy tay nó, nhưng đối với nó đó là một nguời phụ nữ xa lạ.
- Có cách nào để hồi phục lại không? Bác sĩ? - Nhật Anh hỏi.
Vị bác sĩ đẩy lại gọng kính:
- Không phải là không có. Đó là phải gợi lại cho bệnh nhân một kí ức thân thuộc và đã gắn sâu vào tiềm thức bệnh nhân. May ra còn có cách.
Những người biết nó hiện giờ hiểu đó chỉ là vô vọng. Họ mới quen nó chưa lâu, nó thích ăn gì, uống gì, hay thậm chí là người thân nó cũng chẳng biết. Duy chỉ có Lam, hắn biết thân phận thật cũng như việc nó đến từ đâu. Nhưng bây giờ liên lạc được với gia đình nó, liệu hắn có được gắp lại nó không? Vậy thà rằng... giữ nó lại như vậy còn hơn.

Nhớ không? tôi là Minh Lam này, còn cái thằng đứng kia là Nhật Anh ấy... Cô biết bọn tôi mà...
- Phải đó, mình là bạn thân nhất của cậu này, còn nhớ năm trước chúng mình gặp nhau không, bạn là một người kiên cường.
- Thế à?
Minh Lam, Nhật Anh, Tiểu Ly ủ rũ nhìn nó như đang phải tham dự một đám tang. Người than ngắn thở dài làm cho cả cái căn phòng bệnh biến thành nơi thiếu oxy. Nó bây giờ trông như một con rô-bốt chỉ biết tiếp nhận thông tin của người ta. Cứ hết người này rồi người nọ lần lượt vào thăm nó rồi kể về quá khứ cho nó nghe, vậy mà cứ như là nó đang nghe... chuyện người khác.
- Thôi, để tôi đưa cô ta đi dạo, biết đâu lại nhớ được cái gì. - Lam đứng dậy, cho nó ngồi trên xe lăn, sau cú đập đầu thần kinh nó vẫn chưa hoàn toản ổn định, tốt nhất không nên vận động mạnh.
Nói là cho nó đi dạo chứ thực ra buổi đi dạo này là dành cho... hắn. Tay hắn cầm chiếc điện thoại đời mới mà hận bàn tay ấy không thể bóp nát thứ đó ra. Chiếc điện thoại làm hắn thấy do dự. Hắn có nên gọi cho ông chủ tập đoàn API không? Một bên là lòng tham, một bên là sự nhượng bộ. Nếu nó không nhớ ra hắn, thì giữ nó ở lại chẳng khác nào... giữ một con búp bê.
Một con số, hai con số... lần lượt hiện lên trên màn hình. Số điện thoại của tập đoàn API nhắm mắt cũng có thể viết ra được. Chỉ một, một con số nữa thôi là...
Một bàn tay, bỗng kéo lấy tay hắn, cắt đứt dòng suy tư. Hắn nhìn nó, hỏi:
- Có chuyện gì à?
Bàn tay đó chỉ về phía một gốc cây, nơi có hai đứa trẻ đang nói chuyện:
- Cậu đọc tập mới nhất của Hiệp sĩ bóng đêm chưa?
- Rồi, cực hay. Kì này Sê In đang vượt rừng cứu công chúa. Tớ đang ngóng tập mới.
- Mong cho Sê In sớm thành công!
...
- Cô thích cuốn truyện đó à?
Nó lắc đầu, miệng mấp máy:
- Sê... In
Lam chợt thấy lạ, lạ vì hắn bỗng thấy cái tên đó vừa lạ vừa quen. Hình ảnh của bữa tiệc đó, dưới gốc cây già cằn cỗi, chính tay hắn... đã làm một đứa con trai bị thương...
Đúng rồi!
Hắn đã nhớ ra!
Dù chỉ lạ một hy vọng mỏng manh cũng phải bắt lấy!
Hắn lập tức xóa luôn dãy số điện thoại kia trước khi nhấn nút gọi, thay vào đó là một dãy số khác.
- A lô, cậu chủ...
- Im đi, cậu tớ gì, nghe đây, điều tra cho tao về người có cái tên Sê In. Nếu không ra được thì tao đảm bảo răng mày sẽ mất cả hàm!
Hắn cụp máy luôn, không cho tên đàn em một lời trăng trối. Hắn vui sướng vừa đưa nó trở lại phòng bệnh vừa huýt sáo, đó là giai điệu của sự hi vọng.

Chẳng mấy chốc, màn đêm đã bao trùm bệnh viện. Lam tính về nhà thay quần áo và ăn một bữa cơm rồi lại đến bệnh viện. Nhiều đêm mất ngủ làm cơ thể hắn mỏi mệt.
- Lam, tôi có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì?
- Cậu thích Trà rồi, đúng không?
- Cái gì? Cậu đang kể chuyện cười hả?
- Minh Nhật vốn vô tình nên tôi không nói làm gì. Nhưng cả Tiểu Ly và tôi biết hết rồi.
- Đúng đấy! Đúng đấy! - Tiểu Ly từ đâu bỗng xồ ra. Minh Nhật chậm chạp theo sau, cậu chàng chẳng có vẻ gì là đa
Trang: <<1 ... 2223242526 ... 43>>
Chia sẽ bài viết này lên Facebook Twitter Google+
↓↓ Cùng Chuyên Mục
 [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh
- 2013-07-22 / 08:07:45
 [Truyện Teen Cực Hay] Ngốc à !!! Anh đâu có khóc
- 2013-07-22 / 08:02:45
 [Truyện Teen]Vợ ơii ! Học bài
- 2013-06-30 / 08:34:43
 [Truyện Teen] Con Nhóc Bướng Bỉnh
- 2013-06-22 / 08:15:25
 Ôsin Xinh Gái và Công Tử Đẹp Trai
- 2013-06-08 / 01:54:19
1234»
Bài Viết Ngẫu Nhiên

Insane