ng tham gia vào câu chuyện cả.
- Có cần phải làm quá thế này không?
- Cậu chỉ cần trả lời tôi, có hay không?
Lam nhắm mắt lại, tất cả, tất cả những hồi ức giữa hắn và nó hắn đều không quên. Sự ghen tuông và tức giận khi nó ở cạnh Nhật Anh hay cái thằng cha tên Sê In. Lẽ dĩ nhiên, hắn có thể bịa ra một truyện thật-ngọt-ngào trong lúc nó còn mất trí nhớ cho nó tin để rồi sau đó ruồng bỏ nó một cách phũ phàng. Vậy mà hắn không muốn, hắn muốn chính con người của nó yêu hắn! (Lại một chiêu trong phim Hàn!)
Cuối cùng thì cũng không chốn tránh được.
Nhưng biết đâu, đó chỉ là ham muốn trả thù của hắn? Hắn muốn nó nhận lấy ự đau khổ thật sự chứ không phải sự đau khổ ảo tưởng để rồi khi nó lại lấy lại trí nhớ thì sự đau khổ đó cũng biến thành mây bụi...
Cậu hỏi của Nhật Anh tưởng chừng đơn giản mà lại quá khó.
Có hay không? Đây là một trò chơi, và hắn buộng phải chọn. Miệng hắn khô khan, nói:
- Không!
Nhật Anh nhướn mày, Tiểu Ly thất vọng.
- Sự cư xử của tôi đối với cô ta, mấy cậu đừng đoán mò, tôi có lí do khác.
Nói xong, hắn chầm chậm xoay người bỏ đi, để lại đằng sau tiếng nói của Nhật Anh:
- Tùy cậu, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, nếu như cô ấy lấy lại trí nhớ, thì tôi sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, bởi tôi biết cảm giác khi cô ấy không còn ở trên đời. Mong cậu hãy suy nghĩ lại.
Ring, ring.
Là số di động của tên đàn em, tạm thời gác qua chuyện kia một bên, Lam cảm thấy tay mình hơi run, hắn nhấc máy:
- Sao rồi?
- Thưa cậu chủ, đã có kết quả...
- Nhanh lên!
- Dạ, Sê In là nhân vật hiệp sĩ trong bộ truyện tranh Hiệp sĩ bóng đêm của Hàn đang rất ăn khách. Và còn...
- MÀY ĐANG ĐÙA VỚI TAO PHẢI KHÔNG?
- Dạ, em... em đâu dám...
- Hay mày đợi tao phải gọi lão nha sĩ đến vặt răng mày?
- Dạ... không... cậu chủ, xin cậu cho em thời gian, em hứa...
- Nhớ cho kĩ ấy, tao cần một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là một thằng nhãi được viết trên giấy!
Lam không còn sức để mà... cụp máy. Lại một lần nữa, hắn rơi vào trong vô vọng. Phải rồi, hắn đã quá nhanh nhảu ẩu đoảng, hắn không biết tên thật của thằng oắt đó thì tìm nó chẳng khác gì mò kim đáy bể. Hay phải chăng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc bấm dãy số kia?
Cùng lúc đó, Nhật Anh nhận được một cú điện thoại, là số lạ.
- A lô?
- Chào Nhật Anh, cậu con trai quí tử của tập đoàn JLC? - Một người phụ nữ nói êm như ru, trong phút chốc, mặt Nhật Anh tối sầm lại.
- Vào vấn đề chính đi!
- Quả đúng là có khí phách, cậu vẫn nhớ tôi, phải không?
- Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.
- Từ từ nào. - Giọng người phụ nữ ngọt ngào - Chắc chắn cậu không muốn nghe về bệnh tình của cô gái bé nhỏ phòng 502?
502, chính là phòng bệnh của Thanh Trà!
- Bà biết cách chữa bệnh?
- Tất nhiên, nhưng phải xem thái độ của cậu quí tử đây đã.
- Muốn gì?
- Cậu lúc nào cũng hiểu lòng tôi, vậy nhớ ba giờ sáng hôm sau đi xuống kho trống của bệnh viện. Tôi rất mong cậu đừng để những người bạn quí mến của cậu biết việc này, chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi nho nhỏ.
- Đợi đã, bà... a lô? Khỉ thật!
Nghĩ đến người phụ nữ đó, Nhật Anh không khỏi rùng mình. Người phụ nữ đó, một con quỉ hút máu người bệnh hoạn, người đã để lại cho cậu những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp. Liệu cậu có nên đi gặp bà ta? Mà thôi, giờ phải đi mua cháo cho nhỏ ấy đã, chắc nhỏ đói lắm rồi.
Nó lơ đãng ngước mắt nhìn trần nhà. Đói quá. Và nó cảm thấy dường như có mấy bóng đen đang rình rập ngoài cửa ra vào. Ở cái nơi mà nó chẳng nhớ được một chút xíu gì cả, nó không thể phân biệt ai nói thật, ai nói dối, ai tốt, ai sấu. Bóng đen ngày càng tiến lại gần nó hơn, tưởng chừng như có thể nuốt gọn nó bất cứ lúc nào. Sợ. Phải chi có mấy người hồi chiều nay quay lại...
Cộp, cộp.
Tiếng bước chân trên hành lang. Có người bước vào, dựa vào đôi giày kiểu nam thì không phải mấy người hôm trước. Nó không dám nhìn xem đó là ai, người nó như ngừng thở, hình như không phải mấy cái bóng đen. Chắc đó là một chàng trai. Chàng trai đó cất tiếng, dường như là tự nói với chính mình:
- Tưởng tầm này phải đi ngủ rồi? Mà thôi, chắc thế này cũng không sao.
- Sợ, bóng đen, không ngủ được,... đói... đồ ăn - Đây là câu dài nhất mà nó nói kể từ khi vào bệnh viện. nó không hiểu sao mình lại nói dài đén vậy.
Chàng trai nhíu mày:
- Sao tính cậu đổi khác dữ vậy... Chỉ là một cú va chạm thôi mà? - Câu cuối cậu ta lẩm bẩm.
Rồi cậu ta chợt ngừng lại, chắc đang quan sát căn phòng.
- Không có ai đã đành... Cả đồ ăn cũng không à? Họ sắp đến rồi. Thôi thì... tôi có cái này. - Cậu ta cúi xuống bịch cháo mình đang cầm trên tay, sau mái tóc dường như là một khuôn mặt, quen đến kì lạ, lúc cậu ta mới bước vào nó đã có cảm giác này. - Tôi có thế này thôi, ăn tạm đi. Tạm biệt, Thanh Trà.
Nó ngẩng phắt đầu lên. Một khuôn mặt dịu như nước hồ thu, đôi mắt trong veo như suối, thật ấm áp. Trong một giây, người nó như đơ lại, những hình ảnh loàng thoáng vừa lướt qua. Không hiểu sao nó rất tin tưởng con người này
Nó nhìn bịch cháo trên tay. Có nên ăn không? Kệ vậy, dù sao đồ của những người chiều nay đưa cho nó cũng ăn mà, người khác đưa cũng chẳng sao.
- Đông! Bịch cháo tôi vừa đưa cho cậu đâu? - Khả Vi nhìn xuống bàn tay trống trơn của Sê In.
- Xin lỗi, để em đi mua đền bịch khác cho chị,
- Cậu lấy tiền đâu ra, lấy tiền của tôi này. Đây là lần cuối cùng đấy, không lo cho mình mà cứ lo cho người khác, cứ đà này chúng ta chẳng mấy chốc sẽ phá sản. - Vi trợn mắt.
- Được rồi, khi nào khỏi em sẽ giúp việc ở quán chị gấp đôi, được chưa?
- Cậu cứ khỏi bệnh cho tôi là được rồi, về nằm nghỉ đi!
- Cô đang ăn cái gì vậy. - Ngay sau đó, Nhật Anh bước vào. Đây chính là lí do nó để cho chàng trai kia đi, bởi vì ngay sau đó con người này sẽ bước vào.
- Đồ ăn Lam đưa cho cô à?
Nó lắc đầu.
- Vậy ai đưa cho cô?
- Không biết.
- Vậy đừng ăn nữa. - Nhật Anh vội chạy tới giật bịch cháo trước khi nó kịp ăn thêm một miếng nữa, cậu lo rằng là