có điều thuốc mê cũng đã kịp ngấm một phần vào cơ thể cậu. Cậu có nghe loáng thoáng vài từ mà Huệ Lan đã nói với mình, về cô nhóc gì gì đó... nhưng lúc này cậu gần nhưu không làm chủ được cơ thể nữa rồi...
Có nhiều cách để bày tỏ tình cảm với người bạn yêu, tùy vào mức độ chân thật:
1. Là bằng vật chất.
2. Là bằng lời nói.
3. Là bằng hành động.
Nhật Anh đã chọn cách thứ ba, và cậu chấp nhận.
Trong lúc đó, ở bệnh viện.
Nó ngồi trò chuyện và hứng lấy biết bao nhiêu câu hỏi thăm về sức khỏe hiện nay như bia đỡ đạn, đặc biệt là từ phía Tiểu Ly. Bác sĩ Trương khéo lo bắt nó ở lại bệnh viện đến ngày mai mới được xuất viện. Nhớ về cuộc sống trước đây mà lòng nó dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Hồi nó còn phải nằm viện, xung quanh nó không hề có ba hay có mẹ chăm sóc như những đứa trẻ khác, chỉ toàn là sự quan tâm sáo rỗng từ những cô hầu gái mà thôi...
Giờ thì đến lượt nó hỏi:
- À mà mọi người biết vì sao cháu lại hồi phục được trí nhớ không?
Cô Kim, chú Tuấn, Tiểu Ly (không tính sự có mặt của Minh Nhật) nhìn nhau. Ai cũng được Nhật Anh dặn phải giữ bí mật về Sê In. Tiểu Ly tìm một cái lí do khác để lấp liếm:
- Àh, chẳng là đi trên đường cậu vấp phải một hòn đá to. Đầu choáng nên được đưa tới bệnh viện, thành ra lấy lại luôn được trí nhớ.
Nó nhíu mày hỏi:
- Dễ thế cơ à.
Tiểu Ly vội chuyển chủ đề:
- Thanh Trà, nhìn nè, anh Minh Nhật mua giúp mình đó, đẹp không? - Tiểu Ly nói với nó.
Đó là một con chuột bạch, toàn thân nó mang một màu trắng toát như màu tuyết đúng như cái tên. Thân hình nó to hơn ngón tay cái một chút.
- Đẹp lắm. - Nó ngắm nhìn cái lồng chuột trên tay mình, khen. Chẳng mấy chốc mà nó đã để chuyện vì sao mình lấy được trí nhớ lên mây.
Bỗng, một cảm giác bất an bỗng xâm chiếm lấy toàn bộ con người nó, khiến nó suýt đánh rơi cái lồng chuột, người nó đầy mồ hôi lạnh. Tiểu Ly cùng mọi người hoảng hốt hỏi:
- Thanh Trà, có chuyện gì à?
Nó không trả lời, nhìn quanh quất căn phòng, thấy thiếu mất thứ gì đó. Là Nhật Anh và Minh Lam, hai người đó không có ở đây. Nó lắc lấy người Tiểu Ly, hỏi:
- Hai người đó đâu rồi?
- Ai cơ?
- Thì Lam với Nhật Anh ấy.
- Hai người đó à? Hình như lúc trước mình thấy Lam và Nhật Anh nói vói nhau cái gì đó, sau đó Nhật Anh bỏ đi. Ngó mặt Lam như muốn bám theo Nhật Anh lắm, cậu ấy lấy điện thoại ra gọi cho ai ấy. Mấy phút trước vừa rời khỏi đây, Lam bảo là đi có việc.
Kể một hồi, không thấy nó đáp lại, Tiểu Ly nhìn xuống, gương mặt nó không biểu cảm, nó nói với Tiểu Ly:
- Có thể... cho tớ đi cùng với Lam không?
Chap 12
Nhật Anh... không!
Chiếc Lincoln vội vã lao như bay trên đường như đang chạy đua với tử thần. Lam vừa lái xe vừa rống lên:
- Thế này là thế nào hả? Tôi không phải đưa cô đi dã ngoại đâu mà xí xớn đòi đi theo. Giờ cô muốn tự xuống hay là đợi tôi hất xuống xe hả?
- Thôi đi, đến thời gian vô nhà vệ sinh mà anh con chẳng có... Rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra với Nhật Anh, hả?
- Không hề có chuyện gì cả, nó chỉ là đang đi chơi thôi, muốn tìm nó thì tới công viên giải trí mà tìm!
- Đi chơi? hay ghê à nha, nói vậy chuyện anh lái xe gần trăm ki-lô-mét trên giờ chỉ là đi mua thuốc tiêu chảy thôi à?
- Tại-sao-cô-cứ-phải-xỉa-xói-tôi-thế-hả?
- Mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!
- Không phải việc của cô, đừng có chõ mũi vào.
Im lặng...
- Thanh Trà?
Hay là cô ta nói nhiều quá đâm ra xỉu mất rồi?
Lam quay mặt sang chỗ nó, nhưng bỗng...
Một bàn tay nắm lấy cổ áo hắn...
Cộng thêm một gương mặt đằng đằng sát khí...
- Anh-nói-ai-chõ-mũi-vào?
Lam lơ ngơ ú ớ chả hiểu mô tê cái gì, nó lại càng nắm chặt lấy cổ áo hắn hơn:
- Nghe đây!
- Nghe rồi. - Lam lầm bầm.
- Tôi không phải là CON CHÓ, đừng có mà gọi tôi cái kiểu đấy, nếu là anh thì lại CÀNG KHÔNG, RÕ CHƯA?
- Rồi rồi, làm gì mà ghê thế.... Này, có nghe tôi nói không đấy?
- Thực ra... tôi chỉ muốn quan tâm đến nhóm các anh thôi... Trong lúc tôi mất trí nhớ... Tiểu Ly kể rằng các anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy mình nên biết ơn các anh... chỉ vậy thôi.
Trời, bộ con nhỏ này chưa khỏi hẳn chắc, lúc thì như quỉ dữ từ địa ngục trồi lên, lúc thì hiền lành như tờ giấy. Giờ thì thêm một trọng trách đổ ập xuống vai Lam, hắn không biết nếu như con nhỏ này phát hiện ra được sự thật tại sao Nhật Anh lại nhảy xuống biển lửa thì sẽ "biết ơn" đến mức độ nào nữa.
- Nào, hãy nói lí do cho tôi nghe đi.
Nhớ dai kinh.
- Thắt chặt đai an toàn vào, Thanh Trà!
Nhấn ga cho xe tăng thêm tốc độ, Lam thầm cầu nguyện:
Nhật Anh, cố lên, đợi chúng tôi...
Đồng thời lúc đó, mắt hắn nhìn thẳng vào Thanh Trà, mấp máy:
- Thực ra...
Tay cầm kim tiêm mà Huệ Lan không khỏi cười hí hửng, ả sắp hoàn thành loại thuốc mà ả đã bỏ bao nhiêu công sức. Giờ thuốc đang được chuyền vào cơ thể Nhật Anh. Chỉ còn 5 giây nữa...
Còn bốn giây..
Ba giây...
Hai giây...
Và...
- Dừng tay!
Không ai khác, là Minh Lam, đằng sau lưng hắn là nó. Mặt nó tái đi, người gần như run lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, nó không còn sức mà kêu lên nữa, hơi thở của nó dường như đã nghẹn lại nơi cổ họng.
- Nhật Anh...
Nhật Anh đang nằm trên một trên giường, vô hồn, lạnh lẽo, kinh khủng hơn là những ống kim được găm đầy trên khắp thân thể cậu. Và việc này đương nhiên là tại nó. Cảm giác tội lỗi hơn như được chất đống thêm.
- Bà đã làm gì cậu ấy hả? - Lam hét.
Trái lại, Huệ Lan không có vẻ gì là ngạc nhiên, giường như ả đã biết trước rằng tụi nó sẽ đến đây.
- Tới rồi sao?
- Bà... - Lam gầm gừ - Mau thả cậu ấy ra.
- Vậy sao? Nhưng ta đoán cậu sẽ phải chờ đấy. Sói Đen, ta nghĩ ngươi cần chăm sóc cho những người bạn này một chút.
Chắc chắn, một khi ai đã gặp Sói Đen, nhất là hai cái đứa giờ trói gà không chặt như tụi nó cũng phải rùng mình, nói thẳng lên là run như cấy sấy. Gã làm cho nó liên tưởng đến con cho ba đầu của lão Hagrid trong bộ phim Harry Potter. Chuyện gì sẽ xảy ra