Nó sẽ thấy, dưới ánh đèn đường, có một con người đang khuỵu xuống, yếu đến mức phải dựa vào cái đèn đường. Vẫn khuôn mặt thiên thần ấy, nhũng nét đau đớn giờ đây hằn rõ trên mặt cậu. một tay ôm ngực, cậu cố sức với tới chiếc điện thoại di động đang nằm chỏng chơ trên đất. Cô ấy vừa gọi cho cậu... nhưng với tình trạng hiện giờ... cậu không thể!
Ngày thứ ba trong số bảy ngày đã trôi qua...
- Ma oái oái! Maaaaaaaaaaa! Bớ bà con! Huệ Lan hiện hình!!!!!!! - Tên Lam vừa nãy còn túc trực bên giường Nhật Anh xong nay đã nhảy tót lên bề cửa sổ, miệng la oai oái.
- Đứa nào, mới là ma, hả???? - Nó hét toáng lên. Bộ dạng nó đâu có giống ma lắm hả, đã thế tên Lam còn so sánh nó với Huệ Lan chứ. Ừ thì nó chỉ có mái tóc hơi rối là cùng (thực ra là khô cằn giống hoang mạc Sahara), ừ thì nó cũng chỉ có đôi mắt hơi đỏ (đỏ giống máu) và ừ thì...
NHƯNG MÀ ÍT NHẤT TÊN LAM CŨNG KHÔNG ĐƯỢC NÓI CÁI GIỌNG NHƯ VẬY ĐỐI VỚi NGƯỜI ĐÃ THỨC ĐÊM ĐỌC SÁCH BA NGÀY LIỀN!!!!!
Đã thế Lam còn nói thêm:
- Oái, cô làm tôi tưởng là ma nữ hiện hình đấy, Trà ạ.
Nó quắc mắc đến nỗi có thể làm... thủng cả mắt mình khi nhìn về phía Lam. Nhưng có vẻ như nó đã làm việc quá mức đến nỗi chỉ cần hành động quắc mắt thôi cũng đủ làm nó... xỉu!
- Bác sĩ! Bác sĩ! - Lam bắt đầu sử dụng cái loa phóng thanh của hắn, sau đó hắn liếc nó một cái rồi nói nhỏ. - Biết là số ngừời được tôi khen chỉ chiếm 0,0001%, nhưng cô có cần mới thế đã xỉu vì xúc động không!
- Trời ơi! Lại thêm một nạn nhân nữa ư? - Tiểu Ly ôm mặt khóc nức nở - Mấy ngày trước gặp Thanh Trà trông cậu ấy vẫn còn khỏe lắm mà. Ấy vậy mà khi bước vào chỗ Lam đứng một cái...
- Này này! - Lam vừa hét vừa liếc chừng bàn tay của Minh Nhật đang co lại thành nắm đấm - Truyện cô gặp cô ta là mấy ngày trước rồi, mấy ngày sau cô ta bị kiệt sức nên mới thế. Đừng có khóc như trẻ con chứ, với lại có phải la tại tôi đâu. Nếu có trách thì trách thằng Nhật Anh đã làm cho cô ta phải...
- Òa! - Tiểu Ly lại càng khóc to hơn - Đúng rồi, cả Nhật Anh cũng đang gặp nguy hiểm nữa...
- Bình tĩnh, Minh Nhật, do Tiểu ly đa cảm quá thôi. - Lam toát hết cả mồ hôi, hắn cứ lùi một bước thì Minh Nhật với thái độ của một thằng du côn lại tiến thêm một bước nữa. Có một điều Lam không muốn thừa nhận rằng, hắn sợ Minh nhật còn hơn cả sợ ma.
- Minh Nhật à... nể tình bạn bè mà cậu hãy bỏ qua được không? - Bạn bè cái con khỉ, Nhật Anh thật sai lầm khi đưa mi vào nhóm.
- Cậu biết đấy, nếu như cậu mà ra tay là chắc tôi xỉu luôn mấy ngày cùng với Thanh Trà quá. Mà như vậy thì không có ai túc trực cạnh Nhật Anh... - Xỉu, xỉu cái con khỉ ấy, ta mà xỉu dưới tay mi à????????/
- Tôi không muốn phải ra tay với cậu đâu, cậu biết tôi ghét cạnh huynh đệ thương tàn mà. - Hừ, nếu được thì tao đã ám sát mày ngay trên giường rồi chứ đừng đợi đến hôm nay.
Và Lam cứ vừa nịnh vừa **** thầm Minh Nhật cho tới khi Minh Nhật chỉ còn cách hắn mười xen-ti-mét...
- Thôi, kiểu này chắc chết quá... - Lam lẩm bẩm khi một giọt mồ hôi to bằng quả trứng gà vừa rơi sau ót hắn.
Và rồi...
- Hự...
"Thế là hết" - Lam nhắm chặt mắt lại, nhưng chừng khoảng mười giây sau đó hắn nhận ra là mình không đau. Hay là... hay là hắn chết rồi... vừa lúc nãy hắn kêu lên khá to cơ mà. Khoan đã, hình như đó không phải là tiếng của hắn...
Lam mở to cả hai mắt ra, không có máu hay vết thương nào cả, Minh Nhật lúc nãy còn đứng trước mặt hắn thì any đã lặn mất tăm. Quay đi quay lại thì thấy mọi người đang tập trung bên chiếc giường bệnh. Hắn cũng phi tới, và hắn phanh lại luôn khi nhìn thấy thứ mà hắn muốn thấy. Canhe tượng trước mặt làm hắn đến thất sắc, mặt dù chính nó đã cứu hắn nhưng hắn không thể nào vui nổi.
Nhật Anh, đang thổ huyết.
- Eo ơi... - Nó kêu lên và chỉ vào một cái bình màu đỏ - Cái bình này trông kinh quá, có phải là máu không đấy?
- Không đâu. - Sê In cầm một cái bình màu xanh và tiến tới - Đó là nọc độc của một con nhện đực, chúng độc lắm nên cậu cứ cẩn thận đấy.
- A! Cái này màu trông đẹp hơn. - Nó quay sang cái bình mà Sê In đang cầm.
- Đây là nọc độc của con nhện cái.
- Ủa, đều là nhện mà sao màu khác dữ vậy?
- À... - Sê In cười - Cậu biết đấy, nhện cái sau khi giao phối với nhện đực thường nuốt chửng nhện đực để tẩm bổ cho bản thân.
- Hic... - Nó rên rỉ - Ghê thấy mồ.
- Chỉ xảy ra giữa nhện và nhện thôi mà. - Sê In an ủi - Coi như bổ sung thêm kiến thức... Tiếp nhé, nhưng với loài nhện này, bất cứ con vật nào ăn nó sẽ chết ngay tức khắc vì lượng chất độc quá lớn trong máu của nó, trừ nhện cái.
- Tại sao?
- Vì lượng chất độc trong nhện cái có thể đối địch với lượng chất độc của nhện đực, nên khi nọc độc của nhện đực được đưa vào cơ thể của nhện cái, chúng đều bị vô hiệu hóa. Vậy nguồn gốc tên chất độc của nhện đực là stralika, còn nguồn gốc tên chất độc của nhện cái là stralikan, nó dài hơn một chữ và đối địch với stralika.
- Ra rồi! - Nó bật dậy ngay lập tức, thì ra... chìa khóa của vấn đề... - Ủa? Mọi người? Sao thế?
Tất cả từ cô Kim chú Tuấn đến Minh Nhật hay Tiểu Ly đều ngồi rầu rĩ một chỗ, ánh mắt tất cả đều hướng về một chỗ. Vậy ra nguyên do của ciệc mọi nguwoif không ai thèm đoái hoài đến một bệnh nhân ngất xỉu mà ngay lập tức đã tỉnh dậy với từ "Ra rồi!" là...
Ngoài những người nó quen biết ra, trong phòng còn có một cô y tá nữa, cô ấy đang đứng cạnh Nhật Anh và lau máu ở khóe miệng cho cậu ấy...
Chờ đã...
Máu ư? Máu ở khóe miệng?
- Chờ đã, Lam, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này? - Nó lắc lấy lắc để Lam khiến cho hắn biến thành con lật đật - Vừa lúc nãy cậu ấy vẫn còn bình thường mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Lúc nãy ư? - Lam liếc xéo nó - Cô đã ngủ được hai ngày rồi đấy, theo dự tính thì đến ngày mai cô mới tỉnh cơ, cô làm tôi ngạc nhiên đấy.
- Hai ngày... - Nó lẩm bẩm như kẻ mất hồn. Vậy là nó đã lãng phí mất hai ngày vàng, tức là bốn mươi tám tiếng, là 2880 phút, là... Khoan tính cái đó đã, vấn đề là... sự sống của Nhật Anh cùng lắm là kéo dài được có hai ngày nữa thôi...<