9xGiaiTri.Mobie.In
Thế Giới Giải Trí Di Động Miễn Phí
HOMESMS KUTEWAP TRUYỆN
Cài đặt Opera Mini 7.0 để truy cập wap nhanh và Tiết Kiệm kb nhé!
Tải Game Avatar Online 210 - Thế Giới Diệu Kỳ Trong Mơ
Chiến Thần Mobile Online - Phiên Bản Thần Vương Phục Sinh
Mobi Army 220 - Gunny Mobile Bắn Súng Đình Đám Nhất 2013
Tải Game Ninja School - Trường Học Ninja Online
Khí Phách Anh Hùng 145 - Game Mobile Thể Hiện Hào Khí Dân Tộc
Tải Iwin Online Phiên Bản HD Mới Nhất. Game Đánh Bài Cực Đỉnh
Trang Chủ » Đọc Truyện » Teen Story
↓↓ Truyện Teen – Quán CàFê Hoàng Tử

uát.
- Cô có biết... - Lam cũng định lớn tiếng nói lại mặc cho đó là ai thì một lận nữa bị Nhật Anh chặn miệng.
Trái với Lam, cậu tỏ ra rất là "nhẹ nhàng", "tình cảm":
- Dạ thưa cô, thực ra bọn em đến đây là để hỏi ý kiến cô một chuyện.
- Chuyện gì? - Cô chủ nhiệm đanh giọng.
- Dạ, chả là cô là người duy nhất vẫn còn có thể chịu đựng được thằng Minh Nhật nên em đã hỏi ý kiến Ban Quản Trị và đề nghị để năm sau cô tiếp tục "được" dạy Minh Nhật, thêm cả năm sau, năm sau nữa...
Vừa nhắc đến hai chữ "Minh Nhật" là cô chủ nhiệm đã tim đập chân run, không phải vì xúc động mà là... vì sợ.
- Không... không phải tôi chịu đựng được mà là do Ban Quản Trị giao cho trọng trách này nên tôi buộc phải...
- Cô, cô không phải xúc động thế đâu. - Nhật Anh vẫn làm ra vẻ "hồn nhiên", "vô tư", và cô chủ nhiệm không phải thuộc dạng bại não mà không hiểu lời đe dọa trong câu nói đó.
- Các... các em muốn tôi kí cái gì, đưa đây tôi kí cho... kí hết...
- Thế sao cô không nói sớm. Đây ạ, chúng em chỉ cần một tờ thôi. - Lam hí hửng.
Cô chủ nhiệm kí lấy kí để, cứ như thể nếu không kí kịp thì ma vương dưới âm tào địa phủ sẽ trồi lên bóp cổ cô vậy.
- Rất cảm ơn cô nhiều, bây giờ cho bọn em xin cáo lui! - Lam nói một cách phô trương.
- Khoan... thế còn chuyện... - Cô chủ nhiệm thều thào.
- À, cô cứ yên tâm, em sẽ thưa lại với Ban Quản Trị. - Nhật Anh cười tươi rói, sau đó cậu cùng Lam sải bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa được mấy bước, Minh Lam đã liếc đểu Nhật Anh:
- Tôi không hề biết là cậu có cuộc làm ăn với mấy ngài Ban Quản Trị đâu.
- Cái đó người ta gọi là khôn! - Nhật Anh cười cười.
- Công nhận. Mà sao lúc đó cậu không để tôi nói hết cho bà cô biết đi, để bả tắt đài luôn.
- Không được, nhỡ sau này mọi người đàm tiếu về Thanh Trà thì sao?
- Ừ nhỉ. Thôi, giờ ta quay lại bệnh viện

- Này, bà, bộ tụi tôi đâu có thiếu gì tiền mà phải đi ăn trộm ở cái nơi tồi tàn này hả? - Lam bực bội nói.
- Thế thì mấy người lấm la lấm lét ở đây làm gì. Không lẽ... - Vi lùi lại với tư thế phòng thủ - Mấy người là tay sai của bà ta?
- Này, bà già, ăn nói cho cẩn thận cái, tụi tôi chẳng phải là tay sai của bà tây hay bà ta gì hết.
- Cậu dám... - Vi định quát cho Lam một trận vì dám gọi mình là bà già thì chợt cso một bàn tay vỗ vai cô:
- Thôi nào, chị, bà ta không thể đến đây được đâu.
Trong phút chốc, cả ba người đều tập trung ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Nhật Anh hơi sững người lại, bọn hắn tuy cùng là nam giới mà cũng phải thừa nhận thì cậu thanh niên này... rất handsome. Cho cậu ta vào làm trong quán chắc sập tiệm vì nhiều người luôn quá. Riêng Lam thì trong lòng đang thầm... bĩu môi, bao năm rồi không gặp mà cậu ta đẹp ra hẳn, chẳng còn cái vẻ "con nhà nghèo" nữa. Thảo nào mà nhỏ đó đổ ngay tắp lự, cũng là hám trai cả thôi, thế mà cứ ra vẻ "Ta đây là người miễn dịch với trai đẹp".
Nghĩ là một truyện, nhưng nói lại là một truyện khác:
- A, cậu đây rồi, tôi chờ cậu mãi.
Khả Vi thắc mắc nhìn Sê In ngàm hỏi "cậu biết những người này à?". Về phần Sê In thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Lam, cậu chợt cười:
- À, nếu tôi không lầm thì đây là...
- Là Minh Lam, con trai của tập đoàn đứng nhất nhì thế giới còn gì, ai mà chả biết. - Lam vội cướp lời, không ngờ thằng nhóc này còn nhớ được mình là ai. (Tất nhiên rồi, bị đấm một lần thì ai mà chả "khắc cốt ghi tâm")
- Vậy mà tôi có biết đâu... - Khả Vi lầm bầm.
- Thực ra, hôm nay tôi có việc muốn nhờ cậu Đông đây. - Lam cố giư hòa khí.
- Lạ quá, người giàu như cậu Lam đây mà phải nhờ đến tôi thì hơi lạ.- Sê In nhướn mày.
- Mày... à không thực ra... không phải... tôi... có việc... muốn nhờ mà là... người khác. - Khuôn mặt Lam đã méo xệch lại vì kiềm chế cơn giận.
- Nhờ người khác mà mặt mũi méo xệch như khỉ đột ăn ớt thế. - Khả Vi mỉa mai.
- Này, bà già, bà bảo ai là khỉ dột?
- Tôi bảo cậu đấy, ai cho cậu gọi tôi là bà già!
- Bà già...
- Đồ khỉ đột bến gene...
Nhật Anh ngao ngán lắc đầu nhìn hai con người còn đang cãi nhau chí chóe. Cậu chủ động tiến tới chỗ Sê In:
- Chào cậu, Đông, tôi là Nhật Anh.
Sê In gật đầu:
- Chào, nếu tôi không ngờ thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
- Đúng, nhưng cậu biết Nguyễn Thanh Trà là ai, đúng không?
Sê In không ngạc nhiên mấy nữa bởi Lam đã đên gặp cậu thì lí do duy nhất là vì nó thôi. Cậu lẩm bẩm:
- Vậy ra, cậu muốn...
- Phải, tôi muốn cậu giúp Thanh Trà, cô ấy đã mất trí nhớ. Qua thái độ của cô ấy thì tôi đoán quan hệ của hai người không chỉ dùng lại ở mức độ quen biết.
Sê In trầm ngâm:
- Liệu tôi có thể giúp cô ấy sao?
- Phỉa, có lẽ.
- Quên đi... đôi khi cũng là một phương án tốt đấy.
Nhật Anh chau mày:
- Không lẽ... cậu không muốn giúp chúng tôi?
Sê In cười:
- Ai bảo là tôi không giúp?
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu. - Nhật Anh thở phào.
- Nhưng trước tiên... - Cả hai nhìn nhau rồi lại quay qua hai con người còn đang mải mê... đánh lộn - phải xử lí cái đám này đã.

- Hừ... hừ... hai cú đấm, bốn cú vật người, năm lần đá vô ngực... Bà già này là quỉ dữ rồi chứ là người cứ nỗi gì. - Lam vừa rên vừa gắt.
- Năm cú đấm liên hoàn, hai lần vặn tay, bốn lần đá bằng chân... đúng là khỉ đột biến thái. - Khả Vi cũng 'không vừa".
Sau lần gặp gỡ, có vẻ như mối quan hệ của Nhật Anh và Sê In lại tiến thêm một bước. còn của Khả Vi và Lam thì "tiến bộ" hơn, lùi đi mấy bước liền. Đúng là đời người... chả ai lường trước được...

- Hơ... - Nó ngơ ngác khi nhìn thấy Lam và Nhật Anh trở về cùng cậu bạn lần trước và một người lạ.
- À, ra đây là bạn thanh mai trúc mã của cậu hả? - Khả Vi chỉ vào người nó và hỏi.
Sê In gật đầu.
- Bà chị làm ơn ngậm miệng dùm, người đâu mà lắm mồm như đàn b...
- Hơ, đầu óc cậu có vấn đề à, tôi không là đàn bà thì là đàn ông chắc.
- Đàn bò.
- Cậu...
- Thôi thôi, cho tôi xin. - Nhật Anh gói ghém hành lí rồi quay sang nói với nó - Hôm nay cô không phải ở đây nữa. Cô được về nhà.
- Nhà? Nhà nà
Trang: <<1 ... 2728293031 ... 43>>
Chia sẽ bài viết này lên Facebook Twitter Google+
↓↓ Cùng Chuyên Mục
 [Truyện Teen Cực Hay] Thưa thầy, Em yêu anh
- 2013-07-22 / 08:07:45
 [Truyện Teen Cực Hay] Ngốc à !!! Anh đâu có khóc
- 2013-07-22 / 08:02:45
 [Truyện Teen]Vợ ơii ! Học bài
- 2013-06-30 / 08:34:43
 [Truyện Teen] Con Nhóc Bướng Bỉnh
- 2013-06-22 / 08:15:25
 Ôsin Xinh Gái và Công Tử Đẹp Trai
- 2013-06-08 / 01:54:19
1234»
Bài Viết Ngẫu Nhiên

The Soda Pop